Cô về tới nhà thì thấy xe của Lục Hào Kiện đỗ ở sân, cô biết anh đã về rồi. Đi vào trong thì thấy anh đang ngồi vắt chân ở sofa. Thấy cô về anh liền nhìn không chớp mắt. Đường Nhã Tịnh vừa đổi dép mang trong nhà vừa chửi mắng trong lòng, anh cứ nhìn như thể lần đầu thấy cô, giống như cô là một kẻ xa lạ đột nhiên chạy vào nhà anh thay dép vậy
– ” Sao lại nhìn tôi như thế? “_ Đường Nhã Tịnh khó chịu quá đành hỏi
– ” Em còn đi làm?”_ Lục Hào Kiện hỏi ngắn gọn
– ” Thì sao? Công việc của tôi mà!!!”_ Đường Nhã Tịnh chán ghét trả lời
– ” Nghỉ đi. Lo dưỡng thai, tôi không muốn con tôi khổ một giây phút nào. Tôi không bần cùng tới nổi để người phụ nữ mang thai con của mình làm việc cho mình”_ Lục Hào Kiện lạnh lùn nói
Nghe anh nói vậy cô thật sự đứng hình. Anh thương đứa bé này đến vậy sao? Cô có chút ấm lòng, dù anh không nói là quan tâm cô nhưng anh quan tâm tới đứa bé cô đang trong bụng cô là cô vui rồi
– ” Nhưng mà bây giờ nghỉ e là không tiện. Bài báo sáng nay nhân viên đã đọc được, cũng hên tôi bịt kín và phóng viên chỉ chụp được lưng chứ không là xong rồi. Mọi người đang nghi ngờ tôi, nếu tôi nghỉ sẽ càng làm rõ chuyện”_ Đường Nhã Tịnh
– ” Em sợ gì. Tôi bảo nghỉ là nghỉ, chuyện đó tôi tự mình sắp xếp. Chuyện của em là ở nhà dưỡng thai. Em tính mang con tôi rong ruổi đi làm mãi với em sao? Em muốn mang nó suốt ngày đi tàu điện ngầm và xe buýt cùng em sao? Em tính đi làm với vòng 2 ngày càng to lên sao? Tôi không chấp nhận “_ Lục Hào Kiện nói ra vô số trường hợp chung quy vẫn muốn cô nghỉ làm, muốn cô không khổ cực mà an tâm dưỡng thai
– ” Nhưng…”_ Đường Nhã Tịnh đang ấp úng thì Lục Hào Kiện lại lên tiếng