Nói xong, cô rút ra một chiếc kéo gỉ sét từ sau lưng ra như đang làm ảo thuật, Lâu Thiên Khâm nhắm nghiền mắt lại, anh cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
Lâu Thiên Khâm bỗng nhiên dự cảm được chuyện không lành.
“Dừng tay lại.”
Nơi này mặc dù đã được cách âm, nhưng không có nghĩa là nơi này chỉ có một mình cô ờ đây, sợ
tiếng hét của anh ta dẫn đến phiền phức, Khương Tiều Mễ hung tợn cảnh cáo: “Hét lên một tiếng nữa là tôi cạo trọc đầu anh bây giờ.”
Trong phút chốc căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, không có sự quấy nhiễu của tiếng ồn, động tác của Khương Tiểu Mễ cũng trở nên mau lẹ hơn.
Ánh mắt của Lâu Thiên Khâm phút chốc biến thành ánh mắt
của một loài dã thú..loài dã
thú sẽ càng trở nên hung ác hơn khi nó đang cận kề cái chết.
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh ta, Khương Tiểu Mễ vô cùng vui sướng, đặc biệt là trong tình huống như bây giờ.
“Ái chà! Anh đừng căng thẳng, anh căng thẳng làm tôi cũng căng thẳng theo đấy, anh nói xem đao kiếm này không có mắt, nhỡ đâu không cẩn thận lỡ tay, vậy thì ngại thật đó nha.” Cô giả vờ tốt bụng nhắc nhở, nhưng thực ra là uy hiếp.
Đúng như dự đoán, để bảo vệ tôn nghiêm của mình, Lâu Thiên Khâm lựa chọn thỏa hiệp.
Sau khi miếng vải cuối cùng rơi xuống khỏi người anh, Khương Tiểu Mễ kinh ngạc trợn tròn hai
mắt.
Thân hình của hắn hóa ra đẹp như vậy.
Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, cơ bụng tám múi bất chợt lộ ra, tạo hình tam giác ngược hoàn mỹ, loại cực phẩm này cũng chỉ có người mẫu hàng đầu mới có được?
Xem ra giáo viên nói không sai, khi một người sở hữu tỷ lệ vàng thì sẽ toát lên ưu thế về chiều cao.
Nếu như đoán không sai, Lâu
Thiên Khâm hẳn là thuộc vào tỷ lệ vàng nhỉ?
Thấy cô ta vẫn nhìn mình chằm chằm, Lâu Thiên Khâm không vui, hàng mi sắc nhọn hạ xuống, chết tiệt.
Khương Tiểu Mễ trước đây cũng học vẽ, vì để thể hiện sự sống động của sự vật, giáo viên thường mời người mẫu thật đến, trong mắt cô, Lâu Thiên Khâm nhiều lắm cũng được chì coi là một người mẫu có vóc dáng đẹp mà thôi.
Nhìn thế là đủ rồi, Khương Tiểu
Mễ bắt đầu mở máy ảnh, ngắm ống kính về phía Lâu Thiên Khâm, sau đó đứng sau máy ảnh kêu lên: “Cheese…”
Rắc rắc, Lâu Thiên Khâm lần đầu tiên trong đời bị người ta lăng mạ đến mức độ như vậy,vẻ mặt vô cùng bất lực.
Nghĩ rằng đã kết thúc rồi ư?
Không, đây chỉ vừa mới bắt đầu.
“Nào, đưa mặt thấp xuống chút,
thấp hơn một chút nữa…..Có
nghe thấy hay không, thấp hơn một chút, anh phải làm ra vẻ đau
thương chảy ngược thành sông vậy đó.” Khương Tiểu Mễ vừa chụp, vừa lẩm bầm hướng dẫn.
Lâu Thiên Khâm giận đến cắn răng nghiến lợi, cho nên, mỗi một tấm ảnh đều trông như thể ẩn chứa một loại sát khí, nhất là ánh mắt, vẻ u uất dữ tợn kia làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Chụp nửa ngày rồi mà không có tấm nào vừa lòng cả, Khương Tiểu Mễ đi lên đạp một phát, vừa hay đạp vào bụng anh, Lâu gia không thể trả đòn, suýt chút nữa thì bị cô đá bay ra xa.