Khương Tiểu Mễ có chút bất mãn, cô tốn nhiều công sức như vậy không phải để nhìn anh ta ngủ.
“Này! Dậy, dậy đi..” Cô không hề khách khí mà tát vào mặt của anh ta, một lát sau, trên khuôn mặt tuấn tú biết bao cô gái đều ước ao kia bắt đầu xuất hiện những vết ửng đỏ.
Khi Lâu Thiên Khâm tỉnh dậy, hai
tay bị trói lại khiến cho anh ý thức được có chuyện gì đó không Ôn.
Anh cố vùng vẫy, nhưng phát hiện ra rằng cổ tay đã bị tê bởi máu không thông, một ý nghĩ hoang đường hiện ra.
– Bị bắt cóc rồi.
Tiếng bước chân truyền tới từ căn phòng bên cạnh, Lâu Thiên Khâm mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng người nhỏ nhắn đang tiến gần đến.
Khương Tiểu Mễ bưng vào một thau nước lạnh, vốn nghĩ sẽ tạt cho anh ta tỉnh, nhưng xem ra bây giờ không cần phải làm như vậy nữa.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt cao ngạo của đối phương.
Cuối cùng cô đã được như ý,
cuối cùng thì tên này vẫn lọt vào tay cô, vui sướng vô cùng.
Biểu cảm của Lâu Thiên Khâm rất u ám, ngay cả khi đã ở thế hạ phong thì cảm giác lấn át người khác vẫn không hề bị mất đi, đặc biệt là hơi thở như dã thú của anh ta khiến cho người khác bất giác cảm thấy sợ hãi.
Lâu Thiên Khâm cố thử rút tay ra khỏi dây trói, nhưng lại phát hiện ra càng cựa quậy thì sợi dây trói lại siết càng chặt, đến cuối cùng thì cổ tay của anh đã bị siết chặt cứng.
“Không cần phải tốn sức nữa, vì để bắt được anh mà tôi đã phải tìm đến rất nhiều nơi mới mua được sợi dây chắc như vậy đó.”
Lâu Thiên Khâm nghe xong, biểu cảm càng trở nên nặng nề.
Một người vượt qua biết bao sóng gió như hắn mà lại rơi vào cảnh lật thuyền trong mương.
“Hai nghìn vạn.” Lâu Thiên Khâm tự định giá bản thân.
Khương Tiểu Mễ đang nghĩ phải hành hạ tên cặn bã này như thế nào thì bất ngờ nghe thất câu nói
ấy.
“Anh bớt bớt giùm tôi.” Khương Tiểu Mễ khinh thường nói.
Bời cô vẫn chưa quên hình ảnh người phụ nữ ngày hôm đỏ, nếu như thả anh ta ra, với tính cách đó thì có lẽ anh ta sẽ đưa cho mình tiền âm phủ thì có.
“Cô bắt tôi chẳng phải là để tống tiền hay sao?” Lâu Thiên Khâm vô cùng bình tĩnh.
“Đừng có mà xem trọng bản thân minh đến như vậy nữa, tôi đây chả thèm đếm xỉa tới mấy đồng
bạc rách của anh, tôi bắt anh chỉ vì muốn chụp hình cho anh mà thôi.”
Lâu Thiên Khâm tưởng mình đã nghe nhầm, chụp hình gì chứ?
Chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy cô gái thuần thục bay ra chiếc giá đỡ ba chân, sau đó lấy ra một chiếc máy ảnh sờn cũ, nhãn hiệu máy ảnh đó đã dừng sản xuất từ rất nhiều năm trước rồi mà, từ đó có thể biết được cô gái này không mấy khá giả, hơn nữa trong này cũng thiếu thốn đủ thứ, ngoại trừ chiếc giường thì cũng chỉ có được một chiếc bàn, đến
cả bóng đèn cũng thuộc kiểu vô cùng tiết kiệm điện.
Sau khi điều chỉnh xong tiêu cự, Khương Tiểu Mễ bước lại gần Lâu Thiên Khâm với nụ cười đầy vẻ nham hiểm.
“Cô muốn làm gì?” Những cô gái tự nhảy vào lòng mình chỉ giống như cá chép lội ngược dòng, chẳng có ai lại khủng bố giống như cô gái này cả, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Khương Tiểu Mễ nói: “Hờ hờ, tôi làm gì, đợi tí nữa thì anh sẽ biết
ngay thôi.”