Để mà được anh ta khen thì không bằng để cô ấy chết còn hơn.
Ngày tháng tiếp đến đây, chỉ cần Lâu Thiên Khâm tiếp tục lui tới nơi này, cho dù hôm đó Khương Tiểu Mễ có nghỉ ngơi thì quản lý cũng sẽ kêu cô đến, nói tới nói lui thì Khương Tiểu Mễ cũng được coi là một quân bài tốt của quán
X.
rỏi.
Sau vô số lần cố gắng, kế hoạch của Khương Tiểu Mễ cũng đang có sự thay đổi.
Sau khi cảm thấy không một kẻ hở, Khương Tiểu Mễ âm thầm chờ đợi lần đến tiếp theo của Lâu Thiên Khâm. Ngày hôm nay, Lâu Thiên Khâm tổ chức tiệc mừng trong một phòng sang trọng, Khương Tiểu Mễ vẫn giao đồ uống và trái cây như thường lệ. Các vệ sĩ dường như đã buông lỏng cảnh giác của cô, không kiểm tra gắt gao như trước.
“Khui rượu”
“Vâng”
Đây là động tác mà cô bí mật luyện tập không biết bao nhiêu lần, trong quá trình khui rượu cô sẽ thả viên thuốc ngủ vào miệng chai, sau đó lắc mạnh chai rượu và lợi dụng bọt để che đậy dấu vết của viên thuốc.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Khương Tiểu Mễ kiên nhẫn chờ đợi thuốc phát huy tác dụng, bời vì đây là tiệc chúc
mừng, ở đây toàn là giám đốc cấp cao của công ty Kỳ Hạ, mọi người tranh nhau mời rượu, nói với nhau những lời hào nhoáng.
Lâu Thiên Khâm không mấy hứng thú lắm, anh chỉ mang dáng vẻ thưởng thức đến đề xem những người này vì lấy lòng mình mà làm trò hề.
Khương Tiểu Mệ mang theo bộ đàm, mắt luôn hướng về chai rượu kia.
Sau khoảng nửa tiếng, đã có rất nhiều người nằm dài trên ghế sopha, Lâu Thiên Khâm tuy có
chút kinh ngạc, nhưng anh ta tuyệt đối không nghĩ đến một nhân viên phục vụ sẽ làm gì mình, anh ta vẫy tay với Khương Tiểu Mễ: “Lại đây…”
Người khác đều đã ngã xuống, nhưng hắn lại…
Sớm biết hắn kháng cự như vậy, nên bỏ thêm vài viên nữa, cô liếc mắt miễn cưỡng giúp người đàn ông say rượu này.
Cứ tưởng cô ấy sẽ ngửi thấy mùi rượu ghê tởm, không ngờ rằng khi đến gần đó lại là mùi hương của cỏ cây đầy quyến rũ, tất
nhiên cô ấy không thể nảy sinh thiện cảm với hắn ta chỉ vì mùi hương này.
“Lâu tiên sinh, có cần…?”
“Đỡ tôi vào wc”
“Á! Tên cặn bã này sẽ không để cô ấy đi vào wc nam chứ?”
Đang lưỡng lự có nên gọi vệ sĩ vào hay không thì Lâu Thiên Khâm nheo mắt lại dường như đang suy nghĩ gì đó: “Hình như chúng ta đã từng gặp nhau?”
Tiểu Mễ kinh ngạc: “Anh… anh
nhận lầm người rồi!”
Toang rồi, tên này sẽ không phát hiện ra cái gì rồi đấy chứ?
Anh ta giơ cánh tay lên nhìn cô ấy, đột nhiên, anh ta dường như nghĩ ra một manh mối. Vừa định nói câu trả lời, thì đôi mắt anh ta bỗng nhiên tối sầm lại…
Phù!… thân thể nặng nề ấy ngã xuống chân của Tiểu Mễ mà không hề báo trước.
Cô vội vàng mở nhạc đến mức tối đa, sau đó lấy bút ghi âm sẵn ra đặt gần micro tạo trạng thái
mọi người vẫn còn tỉnh táo.
Sau đó Khương Tiểu Mễ bình tĩnh từ trong phòng đi ra: “Tôi đi lấy xe đẩy”.
Vệ sĩ không nói gì, tỏ ý bảo cô ta đi nhanh lên.
Khương Tiểu Mễ đi rồi trở lại, đẩy theo xe đẩy, bên trong xe đẩy chứa đầy đồ dọn vệ sinh, vệ sĩ không kiểm tra, trực tiếp cho qua.
Vào trong phòng, Khương Tiểu Mễ thu dọn hết đồ đạc trên xe đẩy, dùng hết sức lực chuyển Lâu Thiên Khâm lên xe đẩy.
Lúc đi ra lần nữa, trên xe đẩy toàn là những giẻ lau bẩn thỉu, không ai có thể tin được, lúc này người nằm trong xe đẩy chính là ông chủ của họ – Lâu Thiên Khâm.
Khương Tiều Mễ mệt chết đi được mới có thể lôi Thiên Khâm vào phòng, ngăn anh ta chống cự khi tỉnh dậy, cô ta đã dùng dây da bò thật chắc, trói tay chân của anh ta lại. vốn định bịt miệng lại luôn, nhưng nghĩ lại đây là tầng hầm, hiệu quả cách âm rất tốt, nên không làm như vậy nữa.
Lúc này đã là hai giờ rưỡi sáng,
đôi mắt nhắm lại làm mất khí chất lạnh lùng sắc bén thường ngày, anh ta giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.