Thì ra gã ta chính là Phác Thế Huân, đổng sự trưởng của tập đoàn Đông Á tiếng tăm lừng lẫy.
Nghe nói gia tài của Phác Thế Huân và Lâu Thiên Khâm cộng lại với nhau thì có thể mua được cả vùng đại lục Âu Á, nhưng mà, nghe nói hai người bọn họ đối đầu với nhau mà, sao bây giờ lại đột nhiên ngồi chung với nhau bàn chuyện làm ăn vậy?
“Cho nên, hôm nay tôi đến đây coi như công cóc rồi?” Phác Thế Huân cười lạnh nhạt.
“Cũng không hẳn là như vậy, mời
anh đến đây là muốn tặng anh một món quà lớn, mong Phác Tổng vui vẻ nhận cho.” Nói xong, Lâu Thiên Khâm vỗ tay vài phát.
Không lâu sau, cánh cửa phụ của cản phòng được mở ra, hai tên vệ sĩ áp giải một người phụ nữ loạng choạng bước ra, đầu tóc của cô ta rối tung rối mù, nhếch nhác vô cùng, Khương Tiểu Mễ phút chốc ngớ người ra.
“Ưm ưm ưm…” người phụ nữ bị xô ngã trên mặt đất, đôi chân co lại không chút sức lực, trên khớp chân sưng lên một mảng thâm tím thật lớn, cô ta muốn bò đến
bên cạnh Phác Thế Huân, nhưng tiếc rằng cô ta làm không
được……bời vì chân đã bị gãy
mât roi.
Phác Thế Huân khép cổ áo lại, sắc mặt nhợt nhạt: “Cô ta là ai?”
“Cô gái này đã làm thư ký cho công ty tôi chín năm rồi, luôn chăm chỉ và rất tận tâm, không biết tại sao mà gần đây lại bắt đầu ăn cây táo rào cây sung.”
“Người của anh ăn cây táo rào cây sung thì liên quan gì đến tôi?”
“Cũng không thể nói như thế, Phác tổng cơ lớn nghiệp lớn, nhân viên công ty phức tạp, khó mà tránh khỏi sơ xuất trong khâu quản lý, vậy nên mới xuất hiện một kẻ ăn trong mà làm ngoài,
vậy thì khó mà có kết cục tốt rồi.” Lâu Thiên Khâm không biết là nên nhắc nhở hay là nên cảnh cáo, anh ta ra hiệu cho vệ sĩ kéo cô gái ấy đến trước mặt Phác Thế Huân: “Hôm nay tôi mang đến cho Phác tổng một kẻ phản bội, để nhắc nhở anh khi lựa chọn nhân viên thì nên nhớ mở to mắt, để tránh gây ra trò cười không đáng.”
Khương Tiểu Mễ phát hiện ra cô gái đã bị nhét vải vào trong miệng, hoàn toàn không thể nói được, đôi mắt luôn hướng về phía người đàn ông tóc vàng, ra sức lắc đầu.
Tóc gáy của Khương Tiểu Mễ dựng cả lên.
Có lẽ cô ấy đã hiểu ra chuyện gì rồi, người con gái này có lẻ là nội gián do người đàn ông tóc vàng này phái đến bên cạnh Lâu Thiên Khâm, và đã bị phát hiện ra…
Lâu Thiên Khâm liếc mắt qua đó, vệ sĩ lập tức hiểu ý, bước đến phía trước kéo cô gái dậy và lôi qua phòng bên cạnh.
“Qua đây, lau chỗ này sạch đi.” Lâu Thiên Khâm lạnh lùng ra lệnh.
Khương Tiểu Mễ bị dọa cho hồn bay phách lạc, cố kiềm chế ý định chạy trốn, đưa cánh tay run rẩy ra và dùng tấm vải có mùi cồn phủ lên chỗ đó.
“Không phải sự, cô ta không chết được đâu.” Lâu Thiên Khâm như thể nhìn thấy sự sợ hãi của cô mà nói cho cô nghe, đây là việc trước giờ không hề có. Có điều sau câu nói đó là một câu khiến người ta rùng mình: “Chỉ là mãi mãi không thể nói được nữa.”
Phác Thế Huân nhìn Lâu Thiên Khâm với ánh mặt lạnh nhạt, bỗng nhiên đứng dậy khỏi sô
pha: “Tôi còn có chuyện, không ngồi cùng anh được rồi.”
Lúc này Lâu Thiên Khâm không giữ lại, để cho đối phương rời đi.
Phác Thế Huân rời đi thì các vũ nữ cũng bị vệ sĩ đuổi ra ngoài, nguyên căn phòng lúc này chỉ còn Khương Tiểu Mễ và Lâu Thiên Khâm.
Khương Tiểu Mễ tạm thời gác chuyện cô gái lúc nãy sang một bên, bắt đầu tập trung lau sàn nhà, mới lau được một nửa thì một bóng đen xuất hiện trên đỉnh đầu của cô.
Không biết từ khi nào Lâu Thiên Khâm đã đứng đằng sau cô ấy, dáng người anh ta cao to, cao tầm một mét chín, dưới cái bóng của anh ta căn bản không thẻ nhìn thấy cô gái đang ngồi xổm trên đất.
Anh ta để lại một câu nói khó hiểu rồi quay người bỏ đi.
Âm thanh càng nhỏ dần khi anh ta rời đi, Khương Tiểu Mễ liền ngồi xụp trên đất, quản lí đi vào nhìn thấy cô ấy vẫn đang lau sàn vội vàng đỡ cô ấy đứng lên: “Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người, đây là lần đầu tiên Lâu tiên sinh
khen nhân viên phục vụ của chúng ta đó.”
Vậy sao?