Chủ biên Lưu trợn tròn mắt, há hốc mồm không dám tin.
Khương Tiểu mễ cắn ống hút, mơ hồ hỏi: “Chủ biên, anh nhìn cái gì thế.”
“Điện thoại.”
“Ả?” Cứ tưởng là bảo cô ấy lấy điện thoại ra, thế là cô lấy điện thoại của mình đưa ra.
Chủ biên cầm lấy vỗ vỗ: “Điện thoại gì mà hỏng bét như này, xem của người ta kìa.”
Anh ta từng thấy qua điện thoại này trên tạp chí nhưng không nhớ rõ nhãn hiệu cụ thể, chỉ biết là giá của nó vô cùng cao, người bình thường khó mà có được nó.
“Một trăm vạn.”
“Hả…” có phải là mạ vàng không vậy trời?
Anh ta nghiêm túc giải thích: “Người bình thường đương nhiên mua không nổi giá cao như vậy, nhưng nếu nó được đóng gói trong hộp LV và Hermes thì giá trị cùng theo đó mà cao lên rồi.
Chủ biên chép miệng: “đóng gói bao bì bên ngoài quả thực rất quan trọng nhưng mà nếu như mắc quá thì không không hợp lí lắm?
“Người có tiền thì tiền không thành vấn đề, vấn đề là họ thích hay không.”
Khương Tiểu Mễ không thể nghe
tiếp được nữa, chưa từng thấy ai mà chém gió như anh ta.
Có ba người mặc vest mang giày da trực tiếp đi đến, họ đến trước mặt Lâu Thiên Khâm cuối người chín mươi độ: “ Thưa ngài, chuyến bay đã trống chỗ, ngài có thể đi bất cứ khi nào.”
Lâu Thiên Khâm đứng dậy phủi phủi nếp gấp trên áo sơ mi: “Được rồi, tỏi phải đi rồi.”
Đi ngang qua Tiểu Mễ, cố tình dừng lại, ghé sát vào cô ấy, dùng giọng nói lạnh lùng chỉ hai người mới có thể nghe thấy: ‘Trước khi
trở về nước thì nên nhớ đi khám bệnh trĩ, còn có hơn chín mươi lọ ớt đang chờ cô về thưởng thức nữa đấy.”
Cả mặt Khương Tiểu mễ cứng đờ, xém chút làm đổ cà phê xuống sàn nhà.