“Bảo cô giơ tay lên thì giơ lên đi, đâu ra mà nhiều lời vô nghĩa như vậy.” A Liệt có chút mất hứng, đổi lại là người khác sớm đã ngoan ngoãn phối hợp rồi, còn cô nhân viên phục vụ này thật chẳng có mắt nhìn.
Giận thì giận , nhưng vì đại kế trả thù của mình, Khương Tiểu Mễ đành phải giang hai tay để đối phương tùy ý cầm máy cảm ứng quét tới quét lui trên người cô.
Không phát hiện ra đồ vật khả nghi, vệ sĩ nghiêng người qua một bên, ý bảo cô đi vào.
Trong căn phòng hào nhoáng và rộng rãi ấy, những ánh đèn rực rỡ màu sắc đang nhảy múa như con rồng đang lượn mình.
Nơi chính giữa sàn nhảy hoa lệ, vũ công nhảy múa theo điệu nhạc du dương.
Tất nhiên, trong phong không chỉ có mỗi một mình Lâu Thiên Khâm.
Đầu bên kia của chiếc ghế sô pha, cũng có một người đàn ông
vạm vỡ ngồi ở đó.
Người đàn ông có mái tóc màu vàng kim, hình như là người lai, hốc mắt sâu hơn so với người châu á, tròng mắt tỏa ra một màu xanh mờ ảo, ánh mắt xa xăm sắc bén, giống hệt như một con báo đen, kiêu căng và bá đạo.
“Cô em, lau cái bàn này giúp tôi.” Một người có bộ dạng giống như vệ sĩ nói với Khương Tiểu Mễ.
Lâu Thiên Khâm cũng chẳng nói gì liền nhích qua một bên nhường chỗ cho nhân viên phục vụ dọn dẹp.
Khương Tiểu Mễ cúi thấp đầu, cô lấy giẻ lau ra lau chùi loạn xạ, xoẹt xoẹt xoẹt, vết bẩn trên bàn theo động tác lau chùi của cô bắn lên giày và ống quần của người đàn ông.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Cô vội
vàng xin lỗi.
Lâu Thiên Khâm khẽ rướn hàng chân mày sắc lẹm lên: “Mới đến à?”
“Dạ.” Cô vừa trả lời vừa lau vết bẩn ở trên bàn, lau đến khi trên bàn không còn một giọt nước thì mới khẽ thở phào: “Nếu như
không có việc gì khác thì tôi xin phép được ra ngoài ạ.”
“Tôi đã cho cô ra ngoài hay chưa?”
Khương Tiểu Mễ sững sờ, cô quay đầu lại, làm ra bộ dạng mơ hồ.
Lâu Thiên Khâm nhìn cô đôi phút, hình như anh nhớ ra gì đó.
“Lâu Thiên Khâm, đừng lãng phí thời gian nữa, tôi còn có việc khác cần làm.”
Người đàn ông tóc vàng kia
không hài lòng với sự phớt lờ của Lâu Thiên Khâm, giọng điệu thôi thúc đầy vẻ khó chịu.
Lâu Thiên Khâm đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông đó, khóe môi nhoét lên một nụ cười bỡn cợt: “Đi chơi mà, nóng vội như thế làm gì? Lẽ nào có cô nào đang chờ anh à?”
Xem kìa, lời nói lỗ mãng như thế mà cũng nói được.
Nhưng kỳ lạ thay, anh ta không đứng đắn như vậy mà cô gái trên sàn nhảy vẫn cử tia mãi.
Khương Tiểu Mễ đứng một bên trơ mắt ếch mà nhìn, cô hối hận vì đã không mua máy ghi hình.
Nếu như có thể ghi lại những lời nói khi nãy thì nhất định sẽ hot đến mức nào.
“Tôi đến đây để làm ăn buôn bán với anh, không phải đến đây để xem tiết mục biểu diễn.”
“Được thôi, vậy thì bắt đầu bàn chuyện mua bán thôi.” Lâu Thiên Khâm xòe tay ra, dáng vẻ rất giang hồ.
“Cạnh tranh đất đai, mỗi người
một nửa.”
“Hờ hờ, một nửa? Tôi hoàn toàn có thể mua đứt nó, cần gì phải chia cho anh một nửa.”
Gã tóc vàng nheo mắt lại, cười nhạt: “Muốn một mình nuốt trọn? Khẩu vị của anh cũng lớn thật?”
“Đồ ăn ngon thì ăn bao nhiêu cũng hết, chuyện này không cần Phác tổng phải lo.”
Phác tổng? Khương Tiểu Mễ giật mình, thảo nào vừa bước vào thì thấy gã này rất quen mắt.