Mất 3 năm để chụp Lâu Thiên
Khâm, kết quả lại không thu hoạch được gì, nếu không phải là có được tác phẩm đoạt giải lần này, sợ rằng cô sớm đã bị sa thải rồi.
Hai người đi đến quầy lễ tân lấy hành lý, quản lý khách sạn nhiệt tình đón tiếp họ: “Xin hỏi đây có phải là Lưu Thiên Kỳ tiên sinh và cô Khương Tiểu Mễ không ạ?”
“Đúng vậy.” Chủ biên Lưu vẻ mặt khó hiểu.
“À, là như thế này, vừa rồi chúng tôi có nhận được một cuộc điện thoại, phí thuê phòng của hai
người đã được trả tiền rồi ạ.”
“Trả rồi là sao? Ai đã giúp chúng tôi trả tiền vậy?” Chủ biên Lưu cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Tổng giám đốc khách sạn tươi cười nhìn Khương Tiểu Mễ: “Là anh họ của cô gái này.”
Khương Tiểu Mễ:…
Quay đầu nhìn ra cửa, cửa xoay từ từ chuyển động.
Trong thang máy, chủ biên Lưu khen ngợi “anh họ” không ngớt lời: “Anh họ cô thật phóng
khoáng, sau khi về nước tôi sẽ làm món ăn phương đông mời cậu ấy đến ăn cùng.”
Khương Tiểu Mễ: “Anh họ tôi bình thường rất bận, chắc không có thời gian đâu.”
“Dù bận đến đâu cũng phải ăn cơm chứ.”
Cô hết gãi tai rồi lại gãi lên má, không biết nên giải thích như nào cho hợp tình hợp lý.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, lo ngủ sớm đi, ngày mai 9 giờ máy bay sẽ cất
cánh.”
“Vâng ạ!”
Chiếc máy bay vù vù bay xuyên qua bầu trời bao la, trong phòng chờ trên sân bay ở Pháp, chủ biên Lưu giống như bị ma ám, cứ nhắc đi nhắc lại người anh họ kia của cô.
Khương Tiểu Mễ nghe mà mệt đến nổi chóng mặt, đầu óc quay cuồng.
“Cậu ấy làm công việc gì vậy, hình như quan hệ của cậu ấy rất rộng thì phải.”
“ Anh ấy bán đậu phụ thối!”
“Bán đậu phụ thối ở Pháp á? Người Pháp cũng ăn được đậu phụ thối sao ta?
“Vận chuyển bằng tuyến đường quốc tế, chủ yếu là khâu đóng gói.”
“ò—–Cậu ta đã có bạn gái
chưa?”
“Chi?”
Chủ biên Lưu cười hi hi, ông ta chà sát hai bàn tay vào nhau: “Tôi có một đứa cháu gái, nay
vẫn chưa có bạn trai, với lại tôi thấy người anh họ kia của cô cũng rất hợp với nó, cho nên tôi tính làm mai.”
Khương Tiểu Mễ đưa tay lên ôm đầu, đầu cô đau như búa bổ: “Chủ biên…Chuyện này, tôi thật sự không thề giúp anh được.”
“Cậu ta khinh thường cháu gái của tôi à?”