Trong xe đang bật điệu nhạc Flamingo, tiết tấu cuồng nhiệt, phóng khoáng khiến Khương Tiểu Mễ không khỏi lắc lư cơ thể theo điệu nhạc, Lâu Thiên Khâm đang chăm chú lái xe thì đôi mắt bỗng nhiên lại trôi dạt về phía ghế phụ.
Năm phút trước khi mới lên xe bộ dạng cô còn như một đứa bé ngoan ngoãn, năm phút sau lập tức lộ nguyên hình, sau một hồi say mê nhún nhảy với nền nhạc trên xe, vừa hay ban đầu chọn
bài này là để không khí trở nên vui tươi hơn.
Phải nói là cô ta là người vô ưu vô lo hay là da mặt dày đây?
Quá lười để suy nghĩ về vấn đề này.
Tốc độ xe bỗng chốc tăng vọt, chắc là cố ý không muốn để cô được vui đây mà.
“Á…a…a.lái nhanh như vậy
làm gì?” Khương Tiểu Mễ cuối cùng cũng đã phát hiện ra điều bất thường, cô vội vàng nắm chặt dây an toàn trước ngực.
Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, Lâu Thiên Khâm như cho cô đi trải nghiêm tàu lượn siêu tốc, mỗi lần rẽ đều làm cho tim cô chạy lên cổ họng, nếu không có dây an toàn sợ rằng cô sớm đã bay lên tấm kính chắn gió rồi.
Xe phóng nhanh như bay, lộ trình đường đi vốn dĩ phải đi mất nửa giờ đồng hồ mới đến nơi, mà lại chỉ đi có 10 phút.
Lê đôi chân mềm nhũn rã rời, Khương Tiểu Mễ khó khăn lắm mới vào được sảnh chính của khách sạn, chủ biên xị mặt ra, hai tay vòng trước ngực, nhìn có vẻ
dường như đã đợi lâu lắm rồi.
Lâu Thiên Khâm giao xe cho người giữ xe trong bãi đỗ, anh vừa mới bước vào đại sảnh thì thấy Khương Tiểu Mễ như con chim cút đứng khép nép bên cạnh cấp trên.
“Cô biết tôi đã đợi cô bao lâu rồi không? 3 tiếng đồng hồ rồi đấy, mông tôi đều sắp chai hết rồi nè, cô được lắm, điện thoại thì không mang theo, người thì lại chạy đi đâu không thấy bóng dáng, cô đi đâu vậy hả? Nói mau.”
“Chủ biên, tôi bị bệnh trĩ nên đã
đi khám bác sĩ.” Cô xắn tay áo đưa qua cho chủ biên xem với vẻ mặt đáng thưorng, bên trên vẫn còn vết đỏ do ống truyền dịch để lại.
Cơn giận của chủ biên đã giảm đi đôi phần, nắm lấy cánh tay cô, dường như đang xăm soi: “Đang yên đang lành làm sao lại bị bệnh trĩ?”
Còn không phải là việc tốt do Lâu Thiên Khâm làm ra hay sao.
“Thực sự xin lỗi, đều trách tôi không tốt, đã làm anh lỡ chuyến bay.”
Cô một thân một mình, không vướng bận gì, nhưng chủ biên lại có gia đình, hơn nữa ỏng còn có đứa con gái rất ngoan, biết vâng lời, đặc biệt rất quấn bố, vì thế mà ông không muốn đi công tác xa.
Nhìn cô với một ánh mắt bất đắc dĩ.
“Thôi bỏ đi, chuyện bất đắc dĩ, đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Đi tìm khách sạn, công ty chỉ giúp chúng ta đặt 2 ngày thôi,
vượt quá thời gian 2 ngày chúng ta sẽ trả bằng tiền của cá nhân, tôi vừa đến hỏi giá phòng xong, giá một phòng là hơn 3000 tệ, tôi vừa mới lên mạng tìm được gần đây có khách sạn với giá phòng 800 tệ thôi.”
“Chủ biên à, trở về tôi sẽ trả lại cho anh.” Chỉ có thể như vậy thôi, không thể để một mình chủ biên gánh vác hết được.
“Thôi bỏ đi, tiền lương của cô ăn cơm thôi còn không biết có đủ không nữa là.”