Đột nhiên, họ xông vào, lúc đó tôi đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu. Tôi…tôi chỉ bị trĩ thôi mà, có cần ghê gớm đến mức này không?”
“Sau này phải nhớ cho thật kỹ, muốn hỏi giờ người khác, thì hãy chỉ vào cánh tay rồi ra hiệu, chứ với cái kiểu ra ký hiệu như cô thì đương nhiên sẽ khiến mọi người hiểu nhầm rằng trong bệnh viện có bom rồi.” Một viên cảnh sát với gương mặt đậm nét Á Đông nghiêm túc quở trách.
“Bom?” Cô vô cùng nghi ngờ về năng lực nhận biết của cô y tá.
Với một tiếng “đùng”, cánh cửa sắt bị đầy ra, một viên cảnh sát người da đen bước vào nói:
“Có người đến đây bão lãnh cô. Ký vào đây là cô có thể đi được rồi”.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Khương Tiểu Mễ giống như đứa trẻ làm điều sai trái vậy. Nhún vai tiến về phía chiếc Maybach đang đậu bên đường.
Trong ghế lái, người đàn ông đặt một tay lên vô lăng, còn tay kia đặt lên trán, ánh mắt buồn rầu nhìn chằm chằm vào tấm kính
chắn gió phía trước mặt, anh hỏi với một nỗi ngờ vực.
“Tại sao khi không cô lại nói với y tá rằng trong bệnh viện có bom vậy hả?”
Giọng điệu này chính là giọng điệu trách móc, cô nghe ra được mà, và câu nói đó còn mang theo cả sự hoài nghi rất lớn, và chuyện này là do chính anh đứng ra lo liệu xử lý.
Chương 37: Cứu người ta ra rồi vứt lại.
Cũng giống như buổi lễ trao giải đó vậy.
Sự uất ức và tức giận trong cô tuôn ra giống như núi lửa đang phun trào, đầu não cô như muốn nổ tung.
“Nếu như tôi có bom trong tay thì nhất định tôi sẽ đặt nó dưới giường của anh, “bùm”…nồ một phát cho anh thăng thiên luôn, mà không, nổ một phát chết ngay thì dễ dãi cho anh quá, với anh thì phải phóng cả hỏa tiễn mới
vừa….”
Ánh mắt người đàn ông phảng phất toát lên vẻ kỳ quái, dường như lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô luôn vậy.
“Khương Tiều Mễ.”
Kiểu cảnh cáo này, thật làm cho người ta thót tim.
“Cái gì?”
“Cô thật chẳng biết tốt xấu gì cả!” Vừa dứt lời, động cơ xe được khởi động lên, chiếc xe màu đen này lao đi như một con báo săn
đột nhiên chạy ngay vào trong rừng rậm … “vù…”, ánh đèn phía sau đuôi xe nhanh chóng biến mất tại khúc cua cuối đường.
Khương Tiểu Mễ đứng yên một chỗ, cô ngớ người ra, há hốc mồm, thật lâu mà vẫn chưa khép miệng lại.
Chiếc đồng hồ đo tốc độ trên xe không ngừng táng cao, xe chạy nhanh đến mức mọi cảnh vật bên ngoài cửa xe đều biến thành một mớ hỗn độn, chiếc xe chả khác gì như đang chạy đua với thời gian vậy.
Nửa tiếng trước, anh chỉ mới ra ngoài hút có vài điếu thuốc, chẳng biết vì sao khi không cho bệnh viện lại bị phong tỏa.
Cảnh sát phòng chống cháy nổ bảo rằng trong bệnh viện có bom cho nên bây giờ đang tiến hành di dời bệnh nhân.
Ngay tại cổng bệnh viện, đám người chen chúc nhau chạy ra ngoài như lũ kiến, duy chỉ không thấy có cỏ ấy.
Anh bất chấp tất cả trèo qua dây
phòng hộ, chạy thẳng vào trong bệnh viện.
Thang máy đã bị ngắt điện cho nên anh phải đi bằng thang bộ,
13 tầng, anh chạy đến nỗi mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, căn phòng trống không, chỉ còn lại một ống dây truyền dịch dính máu, anh ngơ ngẩn một lúc rồi lại chạy trở xuống.
Chạy trờ xuống thì vừa đúng lúc cảnh sát thu đội hình về.
Cánh cửa xe cảnh sát đóng sầm
lại, Khương Tiểu Mễ ngồi co ro bên trong xe như một con chim cút, gương mặt đầy vẻ mông lung.
Dòng suy nghĩ của anh bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.