Khương Tiểu Mễ giành lấy micro của đối phương: “ông là đồ lừa đảo!”
Trương tiên sinh trợn mắt há hốc mồm, đôi mắt dưới ống kính tràn ngập sự sợ hãi, dưới khán đài đa số đều là người nước ngoài, nghe không hiểu những lời cô nói, chỉ vài người phương đông đã nghe hiểu, bọn họ thi thầm với nhau không biết đã nói gì, nhất thời dẫn đến huyên náo.
ông Trương vội vàng phản ứng lại, cuống quít lấy lại micro trong tay cô: “Bảo vệ, bảo vệ đâu, nhanh kéo cô ta ra ngoài.”
Vài người đàn ông thân thể cường tráng xông lên sân khấu, dễ dàng bắt được Khương Tiểu Mễ, trực tiếp đưa cô đi.
Giữa đường Khương Tiểu Mễ còn không ngừng giãy dụa, miệng hô to: “ông ta là kẻ lừa đào…. tác phẩm đó là của tôi…”
Âm nhạc vang lên, đã hoàn toàn lấp đi tiếng gào thét của cô.
“ôi mẹ ơi…” Bị người ta ném
trực tiếp ra cửa, đám vệ sĩ hung tợn giơ ngón tay giữa lên với cô, sau đó thì quay người rời đi.
Khương Tiểu Mễ muốn xông vào tiếp tục tranh luận với họ, nhưng
đối phương lại khóa trái cửa lại
mât rôi.
“Chậc… hình như chiếc cúp đã ra màu rồi.”
Không quan tâm đến những lời giễu cợt khó nghe đó nữa, cô nhắm mắt lại che đi sự yếu đuối của bản thân, Khương Tiểu Mễ im lặng đi về phía bãi đỗ xe.
Lâu Thiên Khâm nhún vai, chậm rãi đi theo cô.
“Ằm”, cô dùng sức đóng cửa xe lại, đầy nỗi uất hận.
Lâu Thiên Khâm lại không biết rằng cô dùng phương thức này để giải tỏa những bất mãn trong lòng, mà anh cũng không thèm để ý đến điều đó đâu, nếu có hỏng hóc gì thì đổi một chiếc khác là được.
“Có phải anh đã sớm biết rồi phải không.” Trên đường đi, cô đột nhiên mở miệng ra hỏi.
Lâu Thiên Khâm nở một nụ cười xấu xa: “Đúng thật là ngốc mà.”
Khương Tiểu Mễ tức giận đến muốn đánh người, tên khốn này, đồ cặn bã, vốn còn muốn mời
anh ta ăn cơm, bây giờ thì.đi
ăn s.h.i.t luôn đi.
Cô hung hăng quay mặt đi: “Vừa lòng anh chưa.”
“Liên quan gì đến tôi chứ?”
“Anh
»
Quả thực là chẳng liên quan gì đến anh cả, người muốn tham
gia là cô, Lâu Thiên Khâm chẳng qua cũng chỉ thuận theo ý của cô thôi.
Khương Tiểu Mễ hung hăng đạp vào cửa xe một cái, biểu cảm dữ tợn, sau này ai mà cùng cô ta nói về giấc mơ nhảm nhí nào đó, nhất định cho một cước ngã lật nhào.
về đến khách sạn, Khương Tiểu Mễ vùi đầu vào trong chăn khóc hu hu.
Vừa rồi ở trong thang máy, hốc mắt cô đã ướt vài lần, nhưng cô đều đã cố tỏ ra mạnh mẽ, nuốt
ngược nước mắt vào trong, cô không muốn tên cặn bã kia nhìn thấy cô khóc, cho nên cô đã nghẹn ngào chạy về phòng.
Đang khóc….thì cô cảm thấy có
gì đó không ổn.
Tại sao càng khóc thì bụng càng đau thế này?
Mồ hôi trên trán càng lúc đổ ra càng nhiều, Khương Tiểu Mễ thở mạnh từng hơi, như thể để giảm đau vậy, nhưng hình như điều đó cũng vô dụng, cơn đau vẫn vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Khương Tiểu Mễ leo xuống giường một cách khó khăn, muốn đi ra cửa tìm người đưa mình đến bệnh viện, không ngờ vừa đi chưa được hai bước, trong mắt cô trời đất bỗng nhiên như quay vòng..
Không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy giống như đang trong giấc mơ vậy. Toàn thân bỗng nhiên bị người khác bồng dạy, một mùi nước hoa đọng lại trên chóp mũi.
Mùi hương thật dễ chịu.
Bờ vai của người đàn ông này rất rắn chắc, cô tựa người vào trong lòng người đàn ông đó, cảm giác thật thoải mái..
“Chủ biên—–” Khương Tiểu
Mễ cố thều thào thể hiện sự cảm kích.
Tiếng giày da chà sát lên tấm thảm nghe rất trầm, người đàn ông đi đến bên giường, anh nhìn cô gái trước mặt mình với ánh mắt ngạo nghễ: “…Tôi không
phải là chủ biên của cô.”
Khương Tiểu Mễ cố mở thật to đôi mắt, hình ảnh mờ ảo trước mắt cô cứ lay động qua lại không ngừng, cuối cùng thì nó cũng dừng lại, hiện ra một gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Hả, thật đúng không phải là chủ biên…
Khi cô sắp nhắm đôi mắt của mình lại thì cơ thể cô lại run lên thật mạnh, hai mắt phút chốc mờ to ra: “Lâu Thiên Khâm!”
Mùi thuốc sát trùng phảng phất bay ngang mũi, lúc này Khương Tiểu Mễ mới ý thức được rằng
bản thân cô đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Cửa phòng đang đóng chặt bị người ở bên ngoài mở ra, một cô y tá tóc vàng mắt xanh bước vào nói gì đó, bởi vì Khương Tiểu Mễ không biết tiếng pháp, cho nên cô liên tục nhìn về phía Lâu Thiên Khâm.
Cô ây nói gì vậy?
“Đợi lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra.”
Khương Tiểu Mễ nhíu mày lại, lộ rõ vẻ không tin tường: “Cô ấy nói
một mớ, mà anh chỉ tóm lại có một câu?”
Cỏ phải là đang lừa cô không đấy?
“Lời nói đơn giản, ý nghĩa sâu xa, hiểu không.”
Khương Tiểu Mễ bĩu môi, đây chẳng phải là đang chê cười cô không biết tiếng pháp à?
Phía bên ngoài có người gõ cửa, Lâu Thiên Khâm không nói không rằng liền đi mở cửa: “Sao lại là
các cậu.”
Ba người đàn ông với gương mặt vô cùng căng thẳng, nhìn vào là biết bọn họ vừa mới chạy xe đến đây.
Phong Giác thở hổn hển nói:
“Ông chủ, anh không sao chứ?”