Trong khi lễ trao giải đang được tiến hành kia, Khương Tiểu Mễ thoải mái đi tìm cho mình một vị trí.
MC là người nước ngoài, nói giọng lơ lớ không biết nói gì, giữa những lần ngắt quãng, dưới khán đài lập tức cho một tràng vỗ tay, Khương Tiểu Mễ cũng vội vã làm theo.
Lâu Thiên Khâm vẫn luôn khoanh tay đứng xem như thể đang xem một màn biểu diễn thú vị của đoàn xiếc ngựa.
Sau khi màn phát biểu kết thúc, một người đàn ông trung niên bước lên sân khấu, Khương Tiểu Mễ tập trung nhìn, hóa ra người đó chính là Trương tiên sinh.
Mặc đồ vest, đi giày da, mang đôi kính gọng vàng, toát lên dáng vẻ đức cao vọng trọng, không biết tại sao khi nhìn thấy Trương tiên sinh, kỳ vọng muốn nhận được giải thường của cô ấy không còn quyết liệt như trước nữa.
“Tiếp theo đây, chúng tôi sẽ tuyên bố danh sách kết quả cuộc thi, hạng nhất thuộc về Thẩm Tiểu Thanh, tác phẩm của cô ấy có tên là “Phong”.
“Hạng hai thuộc về…”
Khi đọc đến người thứ 4, Trương tiên sinh ngại ngùng liếc mắt nhìn
xuống khán đài: “Hạng bốn thuộc về…Khương Tiểu Mễ, tác phẩm đại diện là “Bí mật của vỏ sò”.”
Những người ngồi dưới khán đài vỗ tay, người trên sân khấu thì lại làm ra dáng vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Rõ ràng ông ta đã loại Khương Tiểu Mễ ra rồi, sao lại có thể xuất hiện trong danh sách được chứ? Thật khó hiểu.
Lúc này, một người nhân viên mặc đồ đen bỗng nhiên bước lên sân khấu, không biết đã nói với anh ta điều gì, sắc mặt của
Trương tiên sinh liền thay đổi, vội vàng cầm micro: “À ừm…mời những tác giả có giải đi cùng với nhân viên chúng tôi qua bên kia để nhận thưởng.”
Nhân viên mặc đồ vest đen đi trước dẫn đường, Khương Tiểu Mễ hoang mang đi theo phía sau, cô ấy chưa từng được nhận thường nên nghĩ rằng điều này là bình thường.
Lâu Thiên Khâm thì lại âm thầm đi theo sau, đợi chờ màn kịch hay sắp tới.
So với phòng khách hào nhoáng
lúc nảy mà nói, trước mắt đây là một căn phòng rất sơ sài, thậm chí nhìn giống như một nhà kho để đồ chất đồ.
Nhân viên mặc đồ vest lấy trong hộp giấy ra chiếc cúp mạ vàng và đọc tên theo danh sách.
“Hạng nhất Thẩm Tiểu Thanh.”
Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo jean bước ra từ trong đám đông, dáng người tạm ổn, mái tóc chẻ đôi.
Đối phương đưa cho anh ta chiếc cúp rồi nói: “Được rồi, anh có thể
Hạng hai…hạng ba… cũng tương tự như thế, Khương Tiều Mễ nhìn đến ngơ người, đây là lễ trao giải sao?
Tại sao không giống có ấy tưởng tượng chút nào vậy.
“Khương Tiểu Mễ!”
Mở cánh cửa đang đóng chặt kia ra, chỉ thấy trên màn hình lớn của sân khấu đang chiếu tác phẩm của mình.
“Giá khởi điềm là 30 vạn.”
Nói xong, bên dưới liền cỏ người giơ bảng lên: “Tiên sinh Charles ra giá 35 vạn.”
“Lạc Âu tiểu thư ra giá bốn mươi vạn…”
Mức giá không ngừng tăng lên, cuối cùng lấy giá giao dịch là 130
vạn.
Thời khắc chiếc búa giao dịch rơi xuống, Khương Tiểu Mễ rất muốn xông lên sân khấu dùng đế giày để chọi vào bản mặt của ông ta.
Rõ ràng là tác phẩm của mình, làm thế nào mà trờ thành tác phẩm của Vân Mộng rồi?
Cô biết Vân Mộng là ai.