Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

Chiếc xe lăn bánh trên làn đường và di chuyển với tốc độ ổn định.
Lúc này điện thoại của cô bỗng reo lên, là chủ biên gọi tới hỏi cô đang ở đâu. Khương Tiểu Mễ không nén được sự phấn khích: “Xin lỗi chủ biên, anh họ cùa tôi
nói đã giúp tôi lấy được thiệp mời rồi. ”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, anh họ của cô đứng tài thật mà; sau khi trở về, nhất định phải nhớ mời người ta ăn cơm đó nha. ”
“Chắc chắn rồi.”
Trong không gian nhỏ hẹp trong chiếc xe, người đàn ông kia nghe không sót một chữ về cuộc đối thoại của hai người.
“Không ngờ cô cũng biết thấy người sang bắt quàng làm họ ghê ha.”
Nghe được câu này, Khương Tiều Mễ sự tới mức vội vàng cúp điện thoại.
Chủ biên ở đầu dây bên kia tỏ vẻ khó hiểu, ông chẳng qua là khen anh họ của cô vài câu thôi, thế mà cô lại cúp máy ngang như vậy.
Hơn nửa giờ lái xe, cuối cùng thì cũng đã đến nơi.
Khương Tiểu Mễ là người đầu tiên bước xuống, ngẫm lại thì cảm thấy không đúng, vội bước chậm lại chờ anh.
Dáng vẻ từ từ của Lâu Thiên Khâm khiến cô quạu vô cùng, thời gian trên thẻ mời là sáu giờ, bây giờ đã sáu giờ năm rồi.
“Đi nhanh lên một chút có được không?”
Lâu Thiên Khâm nghiêng đầu liếc cô: “Đi nhanh như vậy để kịp đầu thai à? ”
Cô bị nghẹn không nói nên lời, hôm nay ăn quá nhiều ớt, miệng vẫn đang còn sưng, thoạt nhìn có vẻ cũng không tệ lắm, chỉ là màu sắc hơi bóng một chút, cô cắn môi, bộ dáng nghẹn uất ức tức
giận nhưng không dám nói.
Lâu Thiên Khâm phát hiện ra rằng mình rất thích nhìn dáng vẻ cô cắn môi chịu đựng sự ủy khuất.
ở cửa ra vào, hai người gác cổng mặc âu phục khom lưng cúi người lễ phép, nói một đống lời nghe không hiểu gì cả, người đàn ông lấy từ trong túi âu phục ra hai tấm thiệp mời vàng đưa cho họ.
Sau khi chia người đó nhìn lướt qua thì bày ra tư thế ‘mời’ họ vào bên trong.
Trong lòng Khương Tiểu Mễ cảm thán không thôi, thứ mà cô tốn công tốn sức lần tìm mãi không ra, nhưng đối phương lại dễ dàng có được. Trách sao được các nữ minh tinh cứ bám lấy anh ta như ruồi vậy.
Tất nhiên, cô tuyệt đối không hề nghĩ đến những điều khác, kiểu như Lâu Thiên Khâm có thể để mắt đến mình.
Chỉ là cô có hơi tò mò, sao đột nhiên anh ta lại tốt bụng biến giấc mơ của mình thành hiện thực.
Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nhiều như
vậy làm gì, chờ lấy được cúp rồi về mời anh ta ăn một bữa, từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Địa điểm trao giải trông như một tòa kiến trúc thời Trung cổ.
Bên trong là phòng triển lãm với hai tông màu nền đen trắng, trải dài trên lối đi là đủ các loại tác phẩm, sơn dầu, tả thực, phác thảo… bao gồm cả ảnh chụp.
Khương Tiểu Mễ như phát hiện ra một vùng đất mới: ‘Chao ôi, mau lại đây xem nè.”
Đối mặt với một đống đồ giả, Lâu Thiên Khâm không hứng thú nổi, sải bước dài, lười biếng tiến lên phía trước.
Khương Tiểu Mễ kích động chỉ vào khung tranh trước mặt: “Đây là tác phẩm của tôi đấy. ”
Bức ảnh được phóng to gấp 10 lần, chất lượng hình ảnh hơi mờ, có thể thấy rõ rằng chất lượng máy ảnh không được tốt.
Nhưng mà gam màu nền đen trắng đã bù đắp cho sự thiếu sót này.
Cô chụp một chiếc vỏ sò, trải qua một khoảng thời gian dài phơi sáng, bức vỏ sò mang mạnh một loại cảm giác thần bí mạnh mẽ, như thể đây là cách nói chuyện với biển sâu vậy.
Lâu Thiên Khâm vòng tay lại, lấy ngón tay gõ nhịp vào cánh tay.
Đám đông chen chúc với nhau ở đằng sau, cảm xúc phấn khích như điện giật.
“Người kia hình như là Lâu Thiên Khâm.”
“Không phải chứ? Lâu Thiên
Khâm mà cũng đến tham dự lễ trao giải của chúng ta sao? ”
“Đẹp trai thật đấy!

Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra để chụp hình, Khương Tiểu Mễ nói: “Này, có người chụp anh kìa.”
Lâu Thiên Khâm cũng không thèm quay lại, ngông cuồng nói: “Chụp rồi, cũng không truyền ra ngoài được.”
“Sao anh biết.”
Đang lúc nghi ngờ, vài người đàn ỏng ăn mặc đơn giản đến và bao vây người chụp ảnh, không biết là đã nói những gì mà làm cho
người chụp ảnh cau mày, không một chút can tâm tình nguyện mà giao ra máy ảnh.
“Đi thôi.” Lâu Thiên Khâm rời mắt khỏi chỗ đó, sải đôi chân dài bước về trước.
Khương Tiểu Mễ vội vàng bước theo sau.
Đi qua phòng triển lãm thì sẽ đến hội trường.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!