“Hai người đi đi.” Khương Tiểu Mễ bỗng nhiên không còn hứng thú nữa.
Chủ biên cảm thấy rất kỳ lạ, mày mò cả buổi trời mà chì chụp 1 bức hình đó thôi sao?
Chương 31: Anh ta là anh họ tôi
“Đi thôi.” Trương thái thái mệt mỏi đứng dậy, nhìn đám vệ sĩ nằm ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất, không biết là ghét bỏ hay thất vọng, hai chân trực tiếp bước qua người bọn họ.
Trương tiên sinh cũng kéo quần lên rồi bỏ chạy theo.
Mấy tên vệ sĩ còn lại thì cứ như mấy con sâu bướm lúc nhúc bò đến cửa…
Khương Tiểu Mễ phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, bảo vệ hình như
đến giờ vẫn chưa thấy đâu.
Đang suy nghĩ, chủ biên đứng phía sau cô lau máu mũi rồi tiến đến trước mặt: “Tiểu Mễ, vị này là…”
“Anh họ của tôi!” Đầu óc cô vô cùng hoang mang, buột miệng nói.
Anh họ?
Ánh mắt sắc lẹm sâu hoắm của Lâu Thiên Khâm dán chặt vào người cô.
Khương Tiểu Mễ sững đứng
người khi bắt gặp ánh mắt đó của người đàn ông.
Sao lại gượng gạo đến như vậy?
Chủ biên ngẩn người, do dự nói: “Cô không phải là cô nhi à?”
Để giấu đi sự lúng túng của mình, Khương Tiểu Mễ nói: “Cô nhi không thể có anh họ sao? Anh coi thường trẻ mồ côi à? ”
Chủ biên vội xua tay phủ nhận: “Tuyệt đối không có. À đúng rồi, anh họ cô tên họ là gì?”
“Họ … họ Khương.” Anh em họ
đương nhiên đều là cùng một họ rồi.
Chủ biên nói với vẻ mặt khâm phục: “Trông anh ta giống như người từng trải qua huấn luyện ha.”
“Đúng vậy.”
Không thì sao có thể một chân đạp nát cánh cửa chứ.
Để cho chủ biên không hỏi ra câu hỏi khó trả lời nữa, Khương Tiểu Mễ vội giục: “Chúng ta đi nhanh đi, bảo vệ tới thi khó mà giải thích. ”
Đi được nửa đường, chủ biên dừng lại: “Không gọi anh họ của cô đi cùng à? ”
“Không cần, anh ấy có chân mà, tự anh ấy sẽ đi.”
Nói xong thì kéo chủ biên bỏ chạy, hình như có người đang đuổi theo cô ở phía sau.
Ở tầng 29, trong phòng tổng thống xa hoa, Phong Giác vắt chéo chân, vẻ mặt chế giễu: “Chỉ để chọc phá người ta thôi mà lại bao trọn cả tầng lầu, đúng là tác
phong của kẻ lắm tiền mà! ”
“Bớt nói nhảm đi, việc tôi bảo cậu điều tra cậu đã tra ra hay chưa.” Nhìn thấy vẻ mặt của Lâu Thiên Khâm không vui, đối phương lập tức im lặng, sau cùng cũng đổi qua dáng vẻ nghiêm túc làm việc.
“Điều tra được rồi, Trương Hiến Trung là người Nam Á, vợ tên là Lưu Mẩn, dưới tên bọn họ có một công ty niêm yết giao lưu nghệ
thuật xuyên quốc gia—chuyên
sưu tầm thư họa và sản phẩm tranh ảnh chất lượng cao ở trong nước, rồi mang đến Pháp tiến hành đấu giá, từ đó hường lợi từ
việc chênh lệch mức giá.”
Còn tưởng rằng hàng cao cấp gì, tìm nửa ngày thì ra là tên giao dịch hàng lậu.
“Hình như hôm nay bọn họ cỏ một cuộc bán đấu giá.”
Lâu Thiên Khâm chống tay, đăm chiêu nhìn mớ tương ớt đang xếp gọn trên bàn.
Khương Tiểu Mễ đang thu dọn quần áo, tổng biên tập vừa nói với cô ấy là vé máy bay đã đặt
xong, hai giờ sáng mai sẽ khỏi hành.
Cô cười khổ.
Thôi thì cứ xem như là một giấc mộng đi.
Lúc này, điện thoại bàn ở đầu giường đột ngột vang lên. Dòng suy nghĩ đang bay bổng đột nhiên bị kéo trờ lại, Khương Tiểu Mễ ỉu xìu nhấc máy: “Alo?”
“Năm giờ rưỡi, trước cửa khách sạn.”
“Để làm gì?”
Giọng điệu cười nhếch mép ấy nghe như trêu chọc: “Không phải cô rất muốn tham gia lễ trao giải kia sao? Tôi đưa cô đi. ”
“Có thật không vậy?” Anh ta mà tốt bụng như thế sao?
“Còn có hai mươi phút nữa, tôi không thích phải chờ đợi đâu.”
Điện thoại cắt ngang, Khương Tiểu Mễ ngần ra hồi lâu mới chực hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên xem đồng hồ treo tường, ôi trời ơi, còn có mười lăm phút nữa thôi à.
Tay chân luống cuống gỡ mớ
quần áo vừa mới xếp xong ra, trong đầu cô là một mảng hỗn độn, cô không rõ rốt cuộc là kích động, hay là … nhưng dù sao, cô cũng rất vui.
Hai mươi phút sau, Khương Tiểu Mễ mệt mỏi lao ra khỏi cửa khách sạn, hầu như không cần tìm kiếm, đưa mắt nhìn qua là có thể nhận ra được Lâu Thiên Khâm.
Dòng xe Maybach
là thương hiệu xe hơi siêu sang của Đức
màu đen, cũng giống như chủ nhân của chiếc xe, hiên ngang đứng đậu bên cạnh cửa quay; kính chắn cửa xe hạ xuống một nửa, người đàn ông ngồi trong buồng lái không nói gì, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Mở cửa xe ra, cô ngoan ngoãn ngồi vào hàng ghế phụ.
Vì chạy vội mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ lên làm đắm say lòng người, cô vì quá căng thẳng cho nên không biết nên đặt bàn tay nhỏ bé của mình ở đâu, Lâu Thiên Khâm đột nhiên đại phát từ bi đưa cô đến tham gia lễ trao giải, nên giọng điệu khi cô nói chuyện với anh cũng trở nên rất ôn hòa: “Thật sự cảm ơn anh. Vô cùng cảm ơn…”
Anh tùy ý đặt bàn tay lên vô lăng, hai mắt chăm chú nhìn vào kính chắn gió, trong đôi mắt ấy không biết đang che giấu cảm xúc gì; từ góc nhìn của Khương Tiểu Mễ mà nói thì chắc là anh đang cười.
Lý do vì sao anh cười thì Khương Tiểu Mễ không rõ.