“Cô bảo tôi ăn nói bậy bạ à, mở camera lên mà xem đi, cô là người chủ động gõ cửa nhà tôi chứ ai vào đây nữa.”
Nghe ông ta nói như vậy, biểu cảm của chủ biên cũng trở nên thật phức tạp.
Lúc ban đầu ngồi trên bàn ăn đã nhận ra thấy có gì đó bất thường cho nên mới uống đỡ rượu thay cô, không để ông ta có cơ hội tiến tới. Nhưng mà chủ biên nào ngờ đến việc Khương Tiểu Mễ lại
chủ động tìm đến ông ta.
“Cô không có việc gì thì đến tìm hắn ta làm gì?”
Khương Tiểu Mễ cảm thấy mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, liều mình giải thích dù biết sẽ bị mắng: “Thiệp mời của tôi bị mất rồi, ông ta nói có thể cho tôi cái mới.”
Chủ biên nổi trận lôi đình: “Tôi không phải đã nói cô rồi sao, giữ gìn cho cẩn thận vào, đừng để mất. Não có có phải bị lừa đá bay mất rồi không….”
Không phải do tôi làm mất.
Trên mặt đất các vệ sĩ nằm ngổn ngang, ai cũng bị thương, nhân lúc họ đang nói chuyện, đám vệ sĩ đồng loạt đều đi ra ngoài cửa.
“Ai dám đi ra khỏi nơi này, thì không chỉ gãy tay và chân thôi đâu.” Người đàn ông phun ra một tràng tiếng Pháp lạnh lùng.
Đám vệ sĩ tất cả đều dừng lại động tác, sau đó bắt đầu lui trở
A
vê.
Hắn ta ngược lại còn nhắc nhở Khương Tiểu Mễ, đây là khách
sạn, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy chắc chắn sẽ kinh động đến người khác, nhân lúc bảo vệ còn chưa đến, trước hết cứ chụp vài bức ảnh cầm về, tuy không chiếm được tiêu đề chính nhưng ít nhất nó cũng có thể lên hot search.
Không dễ gì được đến Paris một chuyến, thay đổi danh sách từ khóa tìm kiếm nổi bật cũng không thiệt thòi gì.
“Nào. Ngồi xuống đi Trương tiên sinh, gần bà nhà của ông một chút.” Khương Tiểu Mễ giơ điện thoại đến trước mặt hai vợ chồng, giống như đang chụp ảnh
cưới cho họ vậy.
Trương thái thái nghiến răng nghiến lợi: “Khương Tiểu Mễ, cô có còn muốn sống nữa hay không.”
“Suỵt, tuyệt đối không được nói chuyện, nếu không các cơ trên mặt sẽ khiến bà biến thành một bà thím xấu xí đó.”
“Trương tiên sinh à? Trương tiên sinh, phiền ông đặt tay xuống có được không.”
Thấy gã họ Trương kia không chịu hợp tác, Lâu Thiên Khâm nhặt mảnh gỗ trên mặt đất ném về phía hắn: “Thả tay xuống.”
“…Cầu xin các ngươi đừng như
vậy có được không? Sau này tôi…còn mặt mũi đâu nữa mà làm người.” Trương tiên sinh nhìn cô với ánh mắt van xin.
Các cô gái bằng tuổi với cô ấy không phải đều rất dễ mềm lòng sao? Tại sao trên mặt cô ấy không thấy một chút gì gọi là đồng cảm vậy?
“Nếu ông lo lắng về điều này.
thì thật sự không cần thiết bởi vì ông vốn có phải là con người đâu.”
Trương tiên sinh bị chặn họng không nói nên lời, mà Trương thái thái ngồi bên cạnh dường như đã đoán được hậu quả, bà ta từ từ nhắm mắt lại.
Khương Tiểu Mễ giơ điện thoại lên một lần nữa, điều chỉnh vị trí xong…. rắc, một bức ảnh đã được chụp lại.
Cô có thói quen mở album để kiểm tra xem chất lượng của ảnh.
Khi mở album ảnh ra, biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác dần dần sững lại.
Dưới ống kính, sự kiêu ngạo của Trương thái thái trước đó đã thay đổi, trong bức ảnh hai mắt bà ta nhắm lại, khóe miệng mím chặt, đồ trang sức trên cơ thể phản quang rực rỡ dưới luồng sáng cũng trông có vẻ vô cùng trống
rỗng…một loại cảm giác bất lực,
đau thương không thể tả đang dần bao trùm lấy bà ta, trông giống như một quý bà cao cao tại thượng nhưng lại bị tình yêu dày vò đến thành ra nông nỗi này.
Còn chồng của bà ta khi không lại lấy tay bịt mũi ngay đúng lúc chụp, vậy nên gương mặt đã bị che đi một nửa.
“Xong chưa?” Trương thái thái mở mắt ra, bình tĩnh hỏi.
Khương Tiểu Mễ bỗng nhiên không biết nên trả lời bà ta như thế nào.
“Nếu chụp xong rồi, chúng tôi có thể đi được chưa?”
Bà ta vừa nói là…. chúng tôi.
Trương tiên sinh vừa nghe xong,
lập tửc nhảy dựng lên: “Chụp ảnh cô cũng chụp rồi, còn muốn gì nữa chứ?”
Lâu Thiên Khâm không vui, anh nheo mắt lại: “Ngồi xuống!”
Người sợ kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu như ông ta lập tức ngồi xuống lại vị trí ban đầu, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn người vợ ngồi kế bên mình.
Khương Tiểu Mễ đột nhiên cảm thấy thật buồn cho Trương thái thái, một gã đàn ông thối nát đến vậy rồi mà còn cố giữ lại làm gì? Nếu đổi lại là cô, cô sớm đã một
cước đá văng hắn ra thật xa rồi.