Chủ biên?
“Ayya… Đừng đánh…” ở đầu dây bên kia, người đàn ông kia gào thét trong đau đớn.
Khương Tiểu Mễ trừng to hai mắt, không thể kiềm chế cảm xúc mà hét lớn lên: “Chủ biên, có chuyện gì với anh vậy? ”
“Cuối cùng thì cũng chịu lên tiếng rồi à.” Người phụ nữ giật lại điện thoại: “Phòng 1604, tôi đợi cô.”
Tút tút, điện thoại cúp máy.
Khương Tiều Mễ đứng ngay đơ sững sờ.
Vốn chỉ muốn dạy cho tên mập ú như heo kia một bài học, ai ngờ được mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ.
Phải làm sao bây giờ?
“Mới phút trước còn đang tường nhớ đến mối tình đã lỡ, phút sau liền biến thành tiện nhân gây chuyện rắc rối rồi, chậc …
Không làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.” Giọng nói trầm thấp chầm chậm vang lên bên tai, xen lẫn sự âm u khó hiểu.
Anh thừa nhận, trong khoảnh khắc cô cố gắng nờ nụ cười với minh thì trái tim anh đã thật sự rung động rồi.
Mà sự thật như đang tát vào mặt.
“Anh buông tôi ra trước đi…” Cô tỏ vẻ yếu đuối van xin lạy lục.
Ai ngờ, cánh tay lại càng lúc siết càng chặt, gần như siết chặt đến thở không nổi, bỗng nhiên, cả người lơ lửng trên không: “Á … Anh đang làm gì vậy hả? Thả tôi xuống…”
“Ayya….” Tư thế cô ngã xuống
rất xấu, bả vai đụng vào cạnh bàn uống trà, đau đến mức sắp khóc.
Tiếng ho khan dần nhỏ lại, Khương Tiểu Mễ không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng mở nắp lọ thứ hai ra…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nổi lên màu đỏ bất thường vì ăn quá
nhiều tương ớt, đôi môi cũng chuyển từ màu hồng nhạt sang màu đỏ sẫm.
Dạ dày của cô lúc này giống như bị lửa thiêu vậy, nóng rát vô cùng.
Khương Tiểu Mễ cố gắng chịu đựng sự giày vò, cô dùng tốc độ nhanh nhất để ăn cho hết mớ tương ớt này.
Không biết ăn hết thì có thẻ ghi vào kỷ lục Guinness hay không nữa.
Lúc này, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn lại tiếp tục đổ
chuông.
Khương Tiểu Mễ bị giật mình, giống như đang lúc làm bài thi mà tiếng chuông hết giờ lại đột ngột vang lên vậy.