“Cô không nói, thì có lẽ tôi cũng quên mất.” Anh đưa tay chỉ vào bàn trà lớn trong phòng khách:
“Đi lấy đi.”
Khương Tiểu Mễ lúc này mới phát hiện, những loại ớt khác nhau xếp thành hàng trải đầy trên bàn, nhiều đến nỗi khiến người ta giận sôi máu.
“Từ từ mà ăn, không phải vội.”
“Phải…phải ăn hết tất cả á?”
Lâu Thiên Khâm cười với giọng điệu vô cùng tao nhã: “Vay một trả mười mà, đổi lại cũng như nhau thôi. ”
Những người đắc tội với anh thì anh đều sẽ trả lại gấp bội.
Ăn hết tất cả vào, dù cho không chết thi dạ dày cũng sẽ hỏng luôn mất.
Khương Tiểu Mễ làm ra vẻ mặt vô cùng buồn bã: “Có thể… chia ra đề ăn theo định kỳ có được không? ”
“Hả?”
“Thì là mỗi ngày ăn một lọ, cho đến khi ăn hết thì thôi.”
Lâu Thiên Khâm cảm thấy buồn cười: “Cô cảm thấy sao? ”
Nhìn bộ dạng của anh ta cũng không giống với người dễ thương lượng.
Giữa lúc tiến thoái lưỡng nan, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là Trương tiên sinh.
Cô định cúp máy thì lại bị Lâu Thiên Khâm giật lấy điện thoại.
Khương Tiểu Mễ kinh hãi: “Anh làm cái gì vậy? ”
Cô muốn lao lên giật lại, thế nhưng chênh lệch về chiều cao quá lớn, Lâu Thiên Khâm cao 1m9, mà cô lại chỉ có đúng 1m6, Lâu Thiên Khâm vòng tay siết chặt cô lại, tay kia nhấn nút bắt máy.
“…Con khốn kia, mày đang ờ
đâu?” Trong điện thoại truyền đến lời kích động của người phụ nữ: “Mau cút ra đây, có nghe không? Nếu mày dám không ra, bà đây sẽ khiến mày không thể rời khỏi nước Pháp. ”
Khương Tiểu Mễ khiếp sợ, có cảm giác khó xử như người câm ngậm phải hoàng liên
một vị thuốc có vị đắng
, dù có đắng đến mấy thì cũng không thể nói nên lời.
“Á …” Lâu Thiên Khâm đột nhiên siết chặt cánh tay lại, Khương Tiểu Mễ đau đến nhíu mày.
“…Bà đây biết mày đang ở
phòng nào, con khốn kia, mày có chạy đằng trời cũng chạy không thoát được đâu.”
Lâu Thiên Khâm cảm giác rõ được người mà anh đang siết trong vòng tay run lên, phản ứng này của cô trực tiếp chứng minh cho suy đoán của anh.
“Còn muốn làm lớn chuyện để khiến tôi xấu mặt à, lại đây, con nhóc thối tha kia, tôi ở đây chờ
Còn có tiếng của những khác bên đầu dây bên kia điện thoại, có vẻ như đối phương không chỉ có một người.
Lâu Thiên Khâm vẫn không cúp máy, cứ để cho người đàn bà ờ đầu dây bên kia mặc sức chửi rủa.
“Mày đang giả điếc với bà đấy à …” Người phụ nũ’ dường như đã đưa điện thoại cho người khác: “Ông nói với cô ta đi.”
Một giây sau, đầu dây bên kia truyền tới một giọng khàn khàn quen thuộc: “Tiểu… Tiểu Mễ, cô
đang ờ đâu? ”