Lúc đó cô ấy vừa lúc chụp được một chú chim đang lướt trên mặt nước, vội vàng nhấn nút chụp hình, một cánh tay bỗng nhiên chặn mất tầm nhìn.
Khương Tiều Mễ sửng sốt nhìn vị khách không mời mà đến.
Người đó mặc chiếc áo sơ mi Armani màu đen, cổ áo để hơi
trống, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, tay áo sơ mi vén lên lộ ra đường cơ bắp đẹp và săn chắc.
Ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt tuấn tú đó, vẻ đẹp làm người ta không dám nhìn thẳng, anh ta thản nhiên đưa tay về phía cô ấy: “Đưa ra đây.”
Khương Tiểu Mễ mang một vẻ mặt ngỡ ngàng, cô ấy chụp cảnh của cô ấy thì có liên quan gì đến anh ta chứ? Cứ cho là anh ta đẹp trai xuất chúng thì cũng không thể ngang ngược như thế được? Lẽ nào mảnh đất này là của nhà
anh ta hay sao?
“Không đưa thì sao?”
Lúc đó Khương Tiểu Mễ còn trẻ người non dạ, thậm chí không biết người đang đứng trước mặt mình là ai.
Đối phương không nói thêm câu thứ hai, giật lấy chiếc máy ảnh trong tay cô và ném đi.
“ Á.” cô ấy bị dọa đến hét lên.
“ Có những thứ có thể chụp nhưng cũng có những thứ không thể chụp.” Người đàn ông bình
thản vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhựt của cô ấy: “ Sau này nhớ chú ý, hiểu chứ?”
Đôi giày da bóng loáng đạp xuống đất ghì vài lần, tiếng răng rắc phát ra, khi nhặt lên bộ nhớ của máy ảnh đã bị tan tành, nát thành những mảnh vụn.
Cũng vào ngày đó cô ấy đã mất đi cái máy ảnh duy nhất, ngay cả tương lai phía trước cũng bị chôn vùi theo nó.
Bởi vì cô không giao tác phẩm tốt nghiệp nên không nhận được bằng tốt nghiệp, mà điều kiện
kinh tế không cho phép cô học lại thêm một năm, cuối cùng cô đã trở thành như bây giờ.
Nhìn những mảnh vụn trên đất, cô tự thề với mình, bất luận phải trả giá như thế nào cô cũng phải trút cơn giận này.
Hộp đêm Resplendent
“Lâu Gia, mời qua bên này!”
Đôi chân thẳng thớm bước trên bậc thềm dát vàng, bộ đồ âu phục không một nếp nhăn làm
cho phong thái anh ấy trở nên tao nhã và sang trọng.
Loại khí chất xa hoa đến đột ngột này, giống như thể đã kế thừa dòng máu quý tộc từ ngàn đời nay, làm cho anh ấy mang một vẻ khí chất thần thánh.
“ Đẹp trai quá, trời đất ơi…Lâu Thiên Khâm ngoài đời sao lại còn đẹp hơn cả trên tạp chí thế kia?”
“Không được rồi, tôi xỉu đây.”
“ Nếu như có thể vào phục vụ cho anh ấy, cho dù chết tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Vào lúc bọn con gái đứng thì thầm to nhỏ về đại gia này đại gia kia thì cô gái đứng ở phía góc lại hiện lên vẻ mặt khinh thường.
“Ngẩn ngơ gì ờ đấy thế? Không cần làm nữa à?” Quản lý kiêu ngạo trách mắng, chỉ biết nhìn trai đẹp, đợi lát nữa chọn mấy nhân viên phục vụ đi vào bưng trà rót nước, nếu như để đám hoa si này đi vào đó còn không mất mặt mà chết à.
Quản lý đang phát sầu việc nên chọn ai đi mới tốt thì ánh mắt anh đột nhiên nhìn thấy một cô gái trẻ.