Sự thoải mái cùa anh khiến cô càng thêm bối rối.
Cô không biết bản thân mình đi theo lên đến đây để làm gì?
Do dự một lúc: “Ngày mai tôi còn phải dậy sớm, tôi…”
“Liên quan gì đến tôi.” Một ánh mắt lướt qua, như thiên binh vạn mã đang tiến tới.
Khương Tiểu Mễ rùng mình, có cần phải đến mức như vậy để
doạ cô không?
Ngấm ngầm chịu đựng một lúc lâu, Khương Tiểu Mễ kiên nhẫn hỏi: “Vậy anh gọi tôi đến để làm
gì?”
“Tôi có gọi cô đến sao? Là tự cô mò vào đây đấy chứ!”.
Ông nội anh chứ ở đó mà tự tôi mò vào? Sao anh ta có thể mặt dày như thế được nhỉ?
Lúc ở cửa thang máy, bộ mặt như muốn ăn thịt người ta đó anh đã quên hết rồi sao?.
“Nếu đã như vậy, tôi xin lỗi vì đã làm phiền, bây giờ tôi sẽ đi ngay đây.”
“Đứng lại”.
Người đàn ông này chỉ nhép môi nói nhẹ một câu, mà tâm trạng của cô chả khác gì đang giao chiến với người trời.
Cảm giác lưng chừng như đang lơ lững trên không trung, sống không được chết cũng không xong khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Khương Tiểu Mễ nghiến chặt
răng, tức giận đi đến trước mặt người đàn ông, nói một cách gay gắt: “Muốn chém, muốn giết gì thì lẹ đi, chứ đừng đùa với tôi như vậy nữa có được không?”.
Nếu tình trạng này tiếp tục như vậy nữa, không biết được liệu mình có phát điên lên hay không. Đặc biệt là cái nết dở dở ương ương của Lâu Thiên Khâm, nhìn mà mắc ghét.
Lúc thì nói cô tự mò đến, lúc thì nói cô không được đi, cô là người chứ có phải là cái máy đâu, nếu đây là cách báo thù cảu anh ta, thì cô thà chấm dứt một lần cho
xong, cùng lắm thì…cùng lắm thì vào tù là được rồi chứ gì.
“Trêu cô, cũng chính là đang cho cô thể diện đấy, có hiểu không?” Giọng điệu của người đàn ông vô cùng tàn nhẫn.