Từ trong căn phòng đỏ bước đi ra, tâm trạng Khương Tiểu Mễ rất tốt, thậm chí còn ngân nga một bài hát nữa.
“Trái ba vòng, phải ba vòng… cổ xoay xoay, mông lắc lắc… chúng ta cùng nhau tập thể dục thôi!!”
Ting …. thang máy mở ra, Khương Tiều Mễ bước vào trước, phía sau liền có người bước theo vào.
“Bài thể dục gì mà khiến cô vui như vậy thế?” Giọng nói trầm thấp ẩn chứa một cảm giác nguy hiểm.
Khương Tiểu Mễ đứng áp sát vào tường của thang máy, cô toát hết cả mồ hôi lạnh.
Các người tại sao lại âm hồn bất tán như vậy chứ?
Lâu Thiên Khâm đưa tay ra nhấn số, Khương Tiểu Mễ phát hiện rằng đó không phải là số tầng lầu mà mình ở, cô bàng hoàng: “Anh bấm nhầm số rồi”.
Người đàn ông thong thả bỏ một tay vào trong túi quần, dáng vẻ
lạnh lùng áp bức người khác: “Trả lời câu hỏi tôi mới hỏi vừa nãy, bài tập thể dục gì mà khiến cô vui đến như vậy?”.
“Đó chỉ là một câu hát thôi.” Anh ta bị bệnh thần kinh à?”.
Người đàn ông ngừng lại nói: “Ban đầu, tôi chỉ nghĩ cô chỉ là thợ săn ảnh bình thường, không ngờ…” Người đàn ông kéo dài giọng điệu ra, đầy vẻ khinh thường nói: “Cô còn làm một công việc khác nữa”.
Những con số liên tục nhảy, biểu hiện thờ ơ ấy, lại còn mang ánh
mắt khinh bỉ khiến cô cảm thấy vô cùng bực bội.
“Ý của anh là gì?”.
Đến lầu 39.
Lâu Thiên Khâm dũi thẳng chân bước ra, bước một mạch đi ra ngoài, nhìn thấy Khương Tiểu Mễ vẫn ở trong đó không chịu bước ra, anh ta nhép miệng, ánh mắt sắc bén nói: “Chờ tôi mời ra nữa hay sao?”.
Nếu mà chờ anh ta đích thân làm chuyện đó, thì có lẽ kết cục của cô sẽ rất thảm.
Hồi lâu vẫn không có ai ấn thang máy, hai cánh cửa từ từ đóng lại, người đan ông đứng im nhìn cánh cửa thang máy đóng lại.
Ngay lúc cánh cửa sắp đóng lại, đột nhiên có một cánh tay đưa ra…tưng! Cánh cửa thang máy mở ra.
Khương Tiểu Mễ bước ra từ thang máy với vẻ mặt ủ rũ, Lâu Thiên Khâm nhếch mép, anh cảm thấy cô ấy cũng là một người biết thức thời.
Nếu không còn cách nào khác, thì hôm nay cô nhất định chiến
đấu với anh ta đến cùng.
Nhưng đáng tiếc …
Muôn đời cá lớn nuốt cá bé, trước mặt Lâu Thiên Khâm cô chỉ là một con tép nhỏ bé, anh ta chỉ cần dùng một tay là có thể bóp
I Á I A À •
chêt cô rôi.
Chiếc thẻ màu đen quẹt vào cảm biến, cánh cửa lớn màu đỏ tự động mở ra hai bên.
Cho rằng căn phòng mà mình ở đã đủ sang trọng rồi, nhưng khi thấy căn phòng của Lâu Thiên Khâm, cô quay đầu lại nghĩ về
căn phòng của mình, thật đúng là khác xa một trời một vực.
Chiếc thám Ba Tư được làm thủ công, và được cố định bằng những sợi chỉ vàng xung quanh, bức tượng có hình dáng độc đáo, bao gồm những bức tranh nổi tiếng treo trên tường, tất cả đều là của các bậc thầy nổi tiếng.
Ngay lối vào có một quầy rượu hình chữ u, bên trong đặt mười mấy chai rượu hảo hạng quý hiếm, những cái ly thuỷ tinh xinh xắn được úp ngược trên tường.
Lâu Thiên Khâm tiến đến phòng
rượu, rót cho mình một ly rượu, động tác vô cùng thuần thục.