nghe không hiểu à?”
Nếu cô dám nói không hiểu, tôi nhất định anh ta sẽ tự tay đổ tương ớt vào thực quản của cô.
Khương Tiểu Mễ mặt lập tức đỏ mặt: “Anh hiếp người quá đáng”.
“Rốt cuộc ai mới là người ức hiếp người khác.”
Cả đời này chưa từng nghĩ dùng tương ớt làm SPA, cho nên, ăn miếng trả miếng, cô cũng nên thử cảm giác ngâm trong tương ớt đi.
Nghĩ đến đây, Lâu Thiên khâm nhấc bổng cô lên như đang xách một con chạch, Khương Tiểu Mễ bị dọa sợ, hét lớn: “cứu mạng…cứu mạng…”
“ Hét đi, hét lớn chút nữa đi “
Gã đàn ông mờ nắp tương ớt ra, giả vờ đổ toàn bộ tương ớt vào trong miệng Khương Tiểu Mễ.
“Á…không, không…tôi sai rồi, Lâu gia, tôi sai rồi…cay quá.”
“ông đây còn chưa làm gì, hét cái gì mà hét.”.
Lúc này, nghe thấy có người đang gõ cửa.
“Tiểu Mễ, cô thức dậy chưa?”
Khương Tiểu Mễ trợn tròn hai mắt, là chủ biên.
Cô ấy chưa kịp lên tiếng thì trên vai đột nhiên xuất hiện một cái đầu.
Lâu Thiên Khâm đang nấp ngay phía sau lưng cô, ra ý đe dọa rất rõ ràng.
Khương Tiểu Mễ cảm thấy thật khó chịu khi phải chịu đựng tình cảnh này , muốn mờ miệng nhưng lại run đến nỗi không thể mở miệng ra được.
Cô ây định hét lên cứu mạng,
nhưng chủ biên có vào đây thì cũng làm gì được?
Thôi thì không nên kéo người vô tội vào vòng nguy hiểm.
“Khương Tiểu Mễ, Tiểu Mễ…cô ngủ đến chết luôn rồi à?” Chủ biên tập sốt ruột hét lên.
Lâu Thiên Khâm áp sát cô ấy, chậm rãi ra lệnh: “Trả lời ông ta”
“Chủ…chủ biên, tôi dậy rồi.”
“Dậy rồi còn không mau mở cửa.” Đối phương rõ ràng là đang rất bất mãn.
Khương Tiểu Mễ vội vàng nói: “Tôi…bây giờ không tiện cho lắm.”
“Cô đang làm cái gi vậy, đang khỏa thân à?”
Chủ biên nổi tiếng là một người có giọng nói rất to, cho dù cách một cánh của cũng có thể nghe rất rõ.
“Chủ biên…tôi đang đi vệ sinh.” Một hàng mồ hôi lạnh chảy dài xuống từ trên đầu của Khương Tiểu Mễ.
“Người lười biếng sẽ tìm nhiều lý
do để trì hoãn công việc, người của ban tổ chức đã đến rồi, nhanh lên, có nghe thấy không! Nếu cô dám gây ra sự cố gì, trở về tôi sẽ trị tội cô đấy.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
“Tôi đi trước đây.”
Sau khi xác nhận chủ biên đã đi rồi, Lâu Thiên Khâm đứng dậy, chỉnh lại chiếc cà vạt vừa bị kéo lệch. Mười ngón tay mảnh mai đang tập trung buộc, thắt, vuốt lại chiếc cà vạt.
Thắt xong cà vạt, Lâu Thiên
Khâm kéo mạnh cô gái đang cố gắng chạy trốn: “Hôm nay đến đây thôi.”
Anh liếc nhìn nửa lọ tương ớt còn lại, từ đáy mắt hiện lên một ẩn ý khó hiểu: “Cô cứ giữ cái này đi, dám vứt đi thì cô biết tay tôi.”
Nếu không phải nội dung của câu nói này thật chướng tai, chứ mà chỉ nghe giọng điệu không thôi thì quả là rất giống với một tên tổng tài bá đạo đang trêu chọc cô vợ nhỏ của minh.
Khương Tiểu Mễ vội vàng gật đầu: “ừm ừm ừm”.