Sau một trận trời đất quay cuồng,
Khương Tiểu Mễ quỳ sụp xuống hét to: “Anh đền cho tôi, đền cho tôi!”
Nếu như lúc trước thì còn dùng keo dán lại biết đâu còn dùng được, bây giờ bị anh làm cháy một lỗ rồi phải làm sao đây.
Nước mắt lách tách rơi xuống, đỏi vai nhún nhún, cô ấy mặc một chiếc quần bò lửng, đưa tay lên lau nước mắt, trông giống hệt như một học sinh bị giáo viên gọi lên phê bình vì làm sai.
Nhìn thấy thế, trong đầu người đàn ông bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Thật muốn xem bộ dạng cô ta khóc thảm thiết hơn nữa.
“Cứ cho là đưa cho cỏ tấm thiệp mời thì sao chứ?” Lâu Thiên Khâm cố giấu nụ cười nhìn cô ấy, ánh mắt ẩn dật không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đều bị hủy sạch rồi, còn nói những lời như vậy, Khương Tiểu Mễ cắn chặt môi, uất ức khôn xiết.
“Nếu các giám khảo biết rằng nhiếp ảnh gia mà họ đang tìm kiếm là một kẻ bắt cóc, cô nghĩ rằng họ sẽ vẫn cần cô sao?”
Khương Tiểu Mễ lại lần nữa ngớ người ra.
Nhân lúc ai đó chưa quay lại, Lâu Thiên Khâm lấy lọ tương ớt đã đậy nắp từ lâu ra.
Nhìn thấy chiếc lọ màu đỏ và hai chữ “siêu cay” bên trên đó, Khương Tiểu Mễ cảm thấy đầu mình hơi ê, cô liền nghĩ, đến cả lọ tương ớt cũng có thể qua được chốt kiểm tra sao?
“Chúng ta kiểm tra sản phẩm trước”. Lâu Khiêm Thâm mờ nắp lọ ra, cố ý đưa nó đến sát mũi cô.
Khương Tiểu Mễ còn sát lại gần
để ngửi nó, mùi hăng khiến cho cô ấy nuốt một ngụm nước bọt thật lớn.
Cái này là tôi không dễ dàng gì mới vận chuyển từ nơi khác đến, không được lãng phí.
Anh ấy được bác sĩ yêu cầu không được tắm rửa một tuần, không chỉ như vậy, mỗi khi đụng nước, nước hơi nóng thì đau không chịu được, tất cả những điều này đều do cô ấy ban cho.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâu Thiên Khâm lạnh lùng: “Một hơi ăn hết luôn đi”.
Từ “Một hơi” đó được anh nói ra vô cùng rõ ràng, lời nói hàm chứa một ý đồ xấu xa.
Vứt Lọ ớt ở trước mặt cô ấy, xoay người ngồi trên chiếc sofa êm ái trong phòng mà thưởng thức cận cảnh.
“Nếu tôi làm theo những gì anh nói, có phải là sẽ xong chuyện không?” Khương Tiểu Mễ lo sợ bất an hỏi.
Người đàn ông không suy nghĩ dang hai tay ra : “Về lý thì nên là như vậy”.
Ăn hết cả một lọ ớt… cô thực sự là một con bê non không sự hổ. Lâu Thiên Khâm đưa ta chống vào chiếc cằm hoàn mỹ của mình, thích thú chờ đợi động tác tiếp theo của cô.
Khương Tiều Mễ hít một hơi thật sâu, vặn nắp lọ ra, lấy tay múc lấy một miếng, sau đó…bỏ vào trong miệng.
“Hít….” cay quá, ớt chỉ thiên không là gì so với nó cả, nước mắt của Khương Tiểu Mễ đang rưng rưng nơi hốc mắt. Trời ơi, thật thú vị.
Khương Tiểu Mễ lớn lên ở trung tâm phúc lợi, đúng lúc đầu bếp của trung tâm phúc lợi này là người Hồ Nam, một dĩa rau thì tương ớt đã chiếm nửa dĩa. Theo thời gian, ớt đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, khi nghèo, một cái màn thầu và nửa lọ tương ớt là đủ rồi.
ừm, mùi vị thực sự rất tuyết, rất ngon.
Nhìn thấy cô ấy ăn một cách ngon lành, mặt Lâu Thiên Khâm lập tức tái xanh.
“Dừng lại”
“Hở?
n
Lọ ớt bị đối phương lấy đi, Khương Tiểu Mễ cảm thấy thật khó hiểu.
“Tôi bảo cô ăn từng miếng một hả?” Một dáng vẻ tuấn tú đang áp sát lại gần.
“Anh nói mà, chỉ cần tôi ăn hết thì xong chuyện còn gì”. Anh ta có nói là cho vào đâu đâu.
Lâu Thiên Khâm nhếch môi giễu cợt: “Tôi nói là cô một hơi ăn hết,