Khương Tiểu Mễ cẩn thận đưa tay ra thăm dò hơi thở của đối phương, ai ngờ anh ta bỗng nhiên động đậy, đôi mắt không chút sức sống toát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi dao nhìn chằm chằm cô.
“Cô làm gì vậy?” Cô ấy vẫn giữ nguyên động tác thăm dò hơi thờ, ý thức được đối phương vẫn chưa chết, cô vội rút tay về sau lưng: “Anh không sao chứ?”
Nghe giọng điệu của cô ta kìa, mình phải mất mạng nơi hoàng tuyền thì mới hài lòng sao?
Lâu Thiên Khâm hai mắt trợn tròn, cắn răng nghiêng đầu sang một bên.
Khương Tiểu Mễ cũng biết phản ứng của bản thân có hơi quá khích, trong lòng cô cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô được, ai bảo từ nhỏ cô đã sự mấy thứ này rồi, giống như có người từ nhỏ sợ ma quỷ vậy, đó cũng là phản ứng bình thường
thôi mà.
Cầm chổi dọn dẹp toàn bộ đống đổ nát trên mặt đất, Khương Tiểu Mễ mở quạt thống gió.
Lâu Thiên Khâm lớn từng này mà chưa từng bị thương nặng như vậy, càng chưa từng gặp phải chuyện sơ suất như này.
Những thứ kinh tờm đó đã để lại dấu ấn không thể phai mờ trên người anh, nghĩ đến đây, trong dạ dày cuồn cuộn như muốn nôn ra ngoài.
“Chẳng phải là cô không biết sợ
!à gì hảỸSao lại sợ cái thứ quỷ này chứ?” Lâu Thiên Khâm vừa kiềm chế vừa hỏi.
Khương Tiểu Mễ đã bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn anh: “Gián là nỗi sự lớn nhất trong lòng tôi, cái chết xếp thứ hai!”
Chỉ một lát sau, anh nghe thấy âm thanh dọn dẹp đồ đạc, Lâu Thiên Khâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Khương Tiểu Mễ đem tất cả những bức tranh và những tác phẩm chụp được tích lũy bao lâu nay để lại một đống, sau đó lấy
bật lửa ra.
Từ khi bắt đầu quyết định bắt cóc Lâu Thiên Khâm, cô đã nghĩ đến hậu quả rồi.
Dù sao sau này đều phải sống cuộc sống như trong ngục tù, bây giờ không xử lý, chủ nhà cũng đem những thứ này thành giấy vụn rồi ném ra ngoài, thay vì như vậy thì chi bằng tự tay hủy nó đi.
“Cũng đúng, những thứ không bán được, cũng chỉ có thể đốt đi mà thôi.” Không biết là đang mỉa mai hay là thương hại.
Khương Tiểu Mễ trừng mắt không một chút kiêng dè: “Đều là do anh hại hết đấy.”
“Liên quan quái gì đến tôi?”
Khương Tiểu Mễ bị chọc tức, hậm hực đến trước tủ đồ, lách cách lộp cộp lật tung một hồi, chỉ thấy lấy ra một cái hộp, Lâu Thiên Khâm nhíu mày, chỉ cần nhìn vào lớp bụi ờ phía trên, cũng có thể tượng tượng ra những thứ bên trong cũ kỹ như thế nào.
Cô đổ hết tất cả những mảnh vỡ có trong hộp lên người anh ấy, “Có nhận ra không?”
Đều vỡ thành như vậy rồi, làm sao nhận ra được?
Khương Tiểu Mễ suy đi nghĩ lại rồi nói: “Cũng đúng, anh làm quá nhiều việc đê hèn rồi, làm sao nhớ được chuyện này chứ.”
Lâu Thiên Khâm bị cô nói đến không biết nói nên lời: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Cũng không trông chờ anh ta có thề nhớ ra, dứt khoát nói toẹt ra luôn: “Đây là chiếc máy ảnh mà tôi phải rửa chén cho người ta tận ba tháng mới mua được, vừa dùng được vài tuần, thì bị tên
khốn nạn nào đó đập nát bét!
Anh đoán xem tên khốn nạn đó là
ai?”
Rất rõ ràng, tên khốn nạn đó chính là anh.
Lâu Thiên Khâm cố nhớ lại xem rốt cuộc anh đã đập vỡ chiếc máy ảnh của cô ta khi nào.
Bỗng nhiên, trong đầu anh hiện lên khuôn mặt của một cô gái, quay ngược thời gian, không ngờ người đó với Khương Tiểu Mễ đang đứng trước mặt mình lại là cùng một người.
Lâu Thiên Khâm không dám tin: “Cô chính là cô gái chụp lén tôi hôm đó?”
“Bớt ảo tưởng đi, có quỷ mới chụp lén anh, tôi đi chụp phong cảnh đấy nhé.”
“Cô chạy đến nơi đó chụp phong cảnh sao?” Lâu Thiên Khâm kinh ngạc.
“Chỉ có tên khốn nạn ảo tưởng như anh mới cảm thấy tôi chụp lén anh mà thôi.”