Bởi vì lực đập quá mạnh, cho nên vỏ ngoài của chiếc máy tính bị nứt ra một đường, làm lộ ra một tấm vi mạch điện tử, tất cả tâm huyết của cô đều bỏ vào trong đó.
Con gián kia! Mày chết với tao!
Cô vùng dậy chạy vào nhà bếp, lúc quay trở lại thì trên tay cô còn cầm thêm 2 chai thuốc diệt côn trùng, mí mắt của Lâu Thiên Khâm giật giật, mơ hồ cảm thấy có một dự cảm không lành, không phải là cô ta muốn xịt hết cả hai bình thuốc đó chứ?
“Xịt xịt xịt.” Hai tay cầm hai
bình thuốc, cô xịt loạn xạ vào ngay góc tường, rất nhanh cô đã làm cho hơi thuốc bay mù mịt trong khắp cả căn phòng chật hẹp này.
“Này? Con nhỏ điên kia, dừng
lại…tôi nói cô có nghe không
hả!”
Dù cho không bị con gián kia dọa chết thì cũng bị ngạt thuốc diệt côn trùng mà chết.
Khương Tiều Mễ không quan tâm, cô tiếp tục xịt, nhất định phải cho những con côn trùng có hại kia biết được sự lợi hại của cô.
Không bao lâu sau, hai bình thuốc xịt côn trùng đều đã bị xịt hết, quay đầu lại nhìn, căn phòng như bị sương giăng, Khương Tiểu Mễ nhanh chóng lấy một
chiếc khăn bông che mũi miệng lại, vung tay loạn xạ để xua hơi thuốc.
Lúc này, âm thành bò đi rất nhỏ được truyền đến từ trong phòng bếp, Khương Tiểu Mễ kinh ngạc quay đầu lại, cô chỉ thấy một mảng đen thui trên mặt đất, giống hệt như thiên quân đang quá cảnh vậy.
“Á….nhiều gián quá.” Một lần nữa cô lại nhảy lên giường. Sao mà trong nhà lại có nhiều gián như vậy chứ? Có phải là sắp động đất rồi không?
“Cái cô kia.cô muốn đạp chết
tôi à?” Lâu Thiên Khâm tức giận gào lên.
“Đừng la nữa, gián bò ra đây hết rồi kìa.”
Bị thuốc côn trùng làm cho ngạt thờ, tốc độ của đám côn trùng ghê tởm này không còn nhanh như trước nữa, nhưng cũng không có nghĩa là có thể xem thường chúng.
Nhìn vào đội quân gián kia, Lâu Thiên Khâm âm thầm thề rằng, nếu như có thể bình an vô sự thoát được ra ngoài thì anh nhất
định sẽ mua lại khu này, sau đó trực tiếp cho san bằng.
“Bò lên rồi, bò lên rồi.”
Khắp mặt đất đều là gián, không thể nào nhảy xuống đó được, lần này Khương Tiểu Mễ liền dẫm lên mặt của Lâu Thiên Khâm.
Gương mặt tuấn tú vạn người mê dường như đã bị đạp đến biến dạng, những ngón chân quắp lại do quá đỗi sợ hãi chọt thẳng vào một trong hai lỗ mũi của anh.
“Bước xuống….” Lâu Thiên
Khâm ghét cay ghét đắng né đầu
sang một bên.
Khương Tiểu Mễ bị mất thăng bằng hét lên một tiếng “ayya”, cơ thể vừa mới chạm xuống mặt đất liền nhảy lên lại, cô hốt hoảng thất kinh trực tiếp lấy máy tính làm vợt đập mũi, dùng hết sức ném mạnh về phía Lâu Thiên Khâm….
…ayya
11
Không biết đã qua bao lâu, thuốc xịt côn trùng cũng đã dần dần phai đi, Khương Tiểu Mễ nằm xụi lơ trên mặt đất, cách chỗ cô không xa đều là những xác chết
của gián.
Lâu Thiên Khâm đã rất lâu rồi chưa lên tiếng, lúc Khương Tiểu Mễ bò dậy đi xem thử thì suýt hét lên vì sợ.
Đôi mắt vô hồn của Lâu Thiên Khâm nhìn thẳng lên trần nhà, hai hàng máu mũi chảy xuôi theo gò má thấm đầy trên gối. Nơi sóng mũi có một vết đỏ rất rõ, Khương Tiểu Mễ nhìn vào chiếc máy tính trên nền đất, quả nhiên trên máy tính có dính một vệt máu lớn.
Không chỉ có vậy, trên khắp
người của anh ta còn chi chít những vết thương, những vết thương giống hệt nhau như bị người ta bạo hành vậy.
Khương Tiểu Mễ bụm miệng lại như nhận ra điều gì đó.
Không phải là đi đời rồi chứ?