“Đừng đứng ra đó nữa, mau phái hết người ra ngoài, tìm từng ngóc ngách xó hẻm, liên hệ cảnh sát địa phương nhờ bọn họ đều đi tìm, xem hết các camera giám sát bên đường, người sống sờ sờ ra đó lý nào bị mất tích vô lý như vậy.”
Tưởng Húc Đông gật đầu tán thành: “Gia Thái nói không sai.”
ở dưới tầng hầm, chỉ còn âm thành gõ bàn phím.
“Cô không sợ chết sao?” Lâu
Thiên Khâm đột nhiên hỏi.
Tất cả những điều cô ấy đang làm, đủ để cô ấy chết ngàn vạn lần, lẽ nào cô ta không nghĩ cho mình về tương lai sau này một chút nào sao?
“Chết?” Khương Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn trần nhà xám xịt.
Hiện tại có gì khác gì là chết đâu?
Công việc mất rồi, bạn trai chạy theo người mới rồi, còn tiện tay mang hết tiền của cô chạy đi luôn.
Bản thân không còn gì để mất thì còn gì đáng để sợ nữa.
“Có gì đáng sợ nữa, kinh qua vô số chuyện, mười tám năm sau lại là môt có thêm môt…nữ hán tử!”
Máy tính hiển thị hình ảnh đã được nén, vừa định nhấn nút gửi đi thì trên màn hình đột nhiên xuất hiện một con côn trùng màu đỏ sẫm với hai chiếc râu dài.
“Á______”
Tiếng la hét inh ỏi.
Khi nãy vừa mới đao to búa lớn lắm mà, giờ đột nhiên lại nhảy cẫng lên người Lâu Thiên Khâm như khỉ vậy.
Chiếc giường này là một chiếc
giường đơn, Lâu Thiên Khâm dáng người cao lớn, nếu không phải co chân lại thì e rằng chiếc giường này không thể chứa được anh, mà vừa rồi, lúc Khương Tiểu Mễ nhảy lên, cô căn bản nhìn không rõ nên đã trực tiếp đạp lên đùi anh.
Vì đau nên người đàn ông liền bật dậy, nhưng bởi vì tay chân đã bị trói nên đã bị giật ngược lại.
“Cô làm gì vậy? Giật hết cả mình.”
Khương Tiểu Mễ ôm máy tính xách tay, sợ tới mức sắc mặt
trắng bệch, ngồi xổm bên đùi Lâu Thiên Khâm run lẩy bẩy.
“Gián … gián …”
Tầng hầm ẩm ướt là nơi gián thích ở nhất, mà thường ngày Khương Tiều Mễ sợ nhất là gián.
“Cô điên à? Nhanh xuống khỏi người tôi!”
“Nó bò tới rồi kìa–”
Khương Tiểu Mễ đội máy tính trên đầu, nhảy phọt xuống giường, Lâu Thiên Khâm lúc này mới nhìn thấy rõ thủ phạm khiến
cô sợ đến phát điên.
…Thì ra là một con gián trông rất cường tráng.
Men theo cột giường, nó rất nhanh đã bò lên, hai chiếc ra mò mẫm trong không khí, cơ thể nhanh nhẹn gần như dán chặt trên mặt đất. Theo sự chuyển động của nó, Lâu Thiên Khâm cảm giác da đầu đều muốn dựng thẳng lên, cũng không phải sợ hãi, mà là ghê tởm.
Thấy con gián như muốn bò lên người mình, Lâu Thiên Khâm ra sức lắc lắc đôi chân, không cho
nó tiếp cận mình.
Khương Tiểu Mễ nhặt chiếc dép trên đất lên, nhắm mắt nhắm mũi mà ném về phía con gián, lần này thì hay rồi, con gián bị giật mình bay đến cái tủ gần sát bên Khương Tiều Mễ.
“A … Sao lại bay đến chỗ tôi rồi.”