Trên đỉnh của tòa nhà cao chọc trời hoành tráng, văn phòng được bao bọc bời lớp kính tinh khiết sẫm màu, thảm trải sàn đắt tiền của Ba Tư, có bản đồ đặc trưng của khu vực, trên bức tường màu xám trắng treo các bức tranh sơn dầu nổi tiếng của thế kỷ trước, mỗi bức đều có giá trị không hề nhỏ.
Trong không gian rộng lớn như vậy, ba tên đàn ông với diện mạo bất phàm lần lượt đứng ở các vị trí khác nhau, mặc trên người bộ vest màu đen, vẻ mặt nghiêm túc.
Bon ho là trơ thủ đắc lưc kiêm
bạn tốt của Lâu Thiên Khâm -Phong Giác, Tưởng Húc Đông, Hoàn Nhan Gia Thái.
Bốn người cùng sáng lập ra tập đoàn Hoàn cầu Đỉnh Thịnh, thời gian nàm năm, từ một công ty nhỏ không ai biết trực tiếp đứng đầu nền kinh tế, khu vực Nam Á, Đông Á, Tây Á, Bắc Á tất cả đều nằm trong tay bốn người này.
Tập đoàn Hoàn cầu Đỉnh Thịnh đặt chân đến khắp nơi, địa vị của bốn người đã không thể dùng tiền để đo lường.
Lúc này, một người đàn ông đeo
kính mắt gọng vàng chậm rãi đi tới trước mặt quản lý, người này có vẻ là người ôn hòa nhất trong tất cả mọi người, nhưng cũng không có nghĩa là dễ bắt chuyện.
“Rốt cuộc là ai sắp xếp cô ta đến gần Lâu tiên sinh?”
Quản lý của Kim Bích Huy Hoàng không chịu nổi áp lực, chủ động đứng ra thừa nhận: “Là tôi sắp xếp Khương Tiểu Mễ đi, nhưng trước đó tôi cũng không biết rõ tình hình của cô ấy. ”
Ba tiếng đồng hồ trước, vệ sĩ đột nhiên xông tới quầy lễ tân yêu
cầu bọn họ truy xuất hệ thống camera mà không nói đã xảy ra chuyện gì, quản lý cứ nghĩ là ai đó đã bị mất đồ.
Sau khi vệ sĩ xem xong camera giám sát thì lập tức gọi một cuộc điện thoại, sau đó thì… bọn họ đã ờ đây.
Khi biết được rằng thứ bị mất không phải là món đồ gì mà chính là Lâu Thiên Khâm, người quản lý sắp tè ra quần luôn rồi.
“Không biết tình hình thế nào mà lại để cô ta đi phục vụ.” Phong Giác tức giận.
Quản lý run sợ nói: “Tôi thấy cô ta làm việc rất chăm chỉ, tôi chỉ nghĩ…”
Tưởng Húc Đông sốt ruột ngắt lời: “Sơ yếu lý lịch của cô ta ở đâu?”
Hoàn Nhan Gia Thái nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, tất cả đều là giả”
Phong Giác ánh mắt đầy sát khí nói: “Tôi thấy ông chán sống rồi, lại đây…”
“Cậu Phong, chúng tôi sai rồi, cô ta vừa mới đến đây được vài ngày, kế toán chưa kịp đi xác minh.”
“Có tín hiệu rồi”, vệ sĩ ngồi trước máy tính vô cùng phân khích.
Tường HúcĐông nhìn Phong Giác với ánh mắt ra ý nên giữ bình tĩnh, anh ta lao nhanh tới
chỗ vệ sĩ: “Vị trí ở đâu?”.
Các ngón tay trên bàn phím chuyển động rất nhanh, bản đồ dạng hình học dần dần thu hẹp phạm vi lại.
Ting ting… điện thoại của ba người đàn ông vang lên cùng một lức.
Kim đồng hồ treo tường hiển thị đúng 2:20 sáng, cách Lâu Thiên Khâm trước khi mất tích gần 3 giờ.
Vậy thì lúc này ai là người gửi tin nhắn cho bon ho?
Phong Giác tò mò mở màn hình lên, kinh ngạc nói: “Là ông chủ”
Hai người kia thấy vậy nhanh chóng nhìn xuống điện thoại của mình.
Tưởng Húc Đông chau mày nhìn lời mời kết bạn hiện lên trên màng hình – Lâu Tra Tra đã gửi cho bạn lời mời kết bạn.
“Đồng ý trước rồi nói sau.” Hoàn Nhan Gia Thái nói.
Ting… chuông điện thoại lại vang lên, ba người đều kinh ngạc.
Sau khi đồng ý kết bạn sau, một giọng nói đến từ Lâu Thiên Khâm khiến ba người sững sờ.
“Đợi chút tôi sẽ gửi cho các người xem một thứ rất đẹp, đừng vội rời đi, tôi gửi liền đây…” khựng lại đôi chút “moal”.
Nghe xong đoạn ghi âm, Phong Giác lẩm bẩm nói: “Là giọng nói của ông chủ sao?”
Đã lâu lắm rồi, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe Lâu Thiên Khâm nói chuyện kiểu như này, còn “Moa” nữa chứ.