Cô từ trên cao nhìn xuống quát mắng Lâu Thiên Khâm: “Bày ra khuôn mặt người chết này cho ai xem? Một chút vẻ đẹp nghệ thuật cũng không có, còn dám đực mặt ra nữa thì coi chừng tôi đánh anh đấy. ”
Lâu Thiên Khâm nhìn cô chằm chằm, con nhỏ kia, cô tốt nhất là cầu nguyện mình sống lâu trăm tuổi đi.
Sau khi chụp xong mẩy tấm, Khương Tiểu Mễ tìm được điện thoại di động của Lâu Thiên Khâm trong đống vải vụn trên mặt đất, tuy không nhận ra là
hãng gì, nhưng nhìn chất lượng cũng biết giá trị không hề nhỏ.
Khương Tiểu Mễ dùng sức xé băng dính trên miệng hắn: “Mật khẩu mờ điện thoại. ”
Lâu Thiên Khâm lạnh nhạt cười lên một tiếng: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ nói cho cô biết sao?”
“Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Dán băng dính vào miệng anh lần nữa, Khương Tiểu Mễ xoay người đi lục lọi ngăn kéo, chỉ chốc sau thấy cô mang đến một chai dầu ớt.
Đùa à, mang ớt đến thì nghĩ anh nói ra mật khẩu điện thoại á? Cô gái này cũng thật ngây thơ.
Khương Tiểu Mễ nhướng mày: “Đây chính là ớt chỉ thiên, chỉ một trái thôi là có thể khiến cả người cay toát mồ hôi khắp người. ”
Cô dùng thìa múc một thìa thật lớn, rồi đưa qua đưa lại ờ trước mắt Lâu Thiên Khâm, khi nhận ra được cô ta muốn làm cái gì, đôi mắt của anh hiện lên sự bất lực đến tột cùng.
Cùng với một mớ vật thể màu đỏ đang từ từ đến gần, Lâu Thiên
Khâm cảm giác như tóc muốn dựng đứng hết lên, mụ đàn bà chết tiệt, tôi nhất định phải xé xác cô thành trăm mảnh.
Thìa ớt vừa đổ xuống, tương ớt đều đổ hết lên người anh, mới đầu Lâu Thiên Khâm chỉ cảm thấy có chút se se lạnh, nhưng qua một lúc, cảm giác vừa đau vừa rát, cứ như bị lửa đốt vậy.
Chỉ chốc sau, gương mặt anh hiện lên màu đỏ dữ tợn, hai tay bị trói chặt cũng bắt đầu run rẩy, giống như đang hết sức chống lại cơn đau đến tận xương tủy.
“Nói cho tôi biết mật mã, nếu lại không nói, tôi sẽ nhét tương ớt vào miệng anh.”
Mụ đàn bà này điên thật rôi.
Lâu Thiên Khâm lại không thể không thỏa hiệp, Khương Tiểu Mễ vỗ vỗ lên mặt anh, vui sướng trên nỗi đau của người khác, nói: “Người thức thời là trang tuấn kiệt, sớm giác ngộ như vậy có phải tốt hơn không? ”
Đôi mắt Lâu Thiên Khâm như muốn bốc cháy.
Khương Tiểu Mễ gỡ băng dính ra, sau khi đợi hắn đọc mật mã, thì lại dán băng dính lại.
“Yên lặng chút.” Khương Tiểu Mễ
quát lớn.
Lâu Thiên Khâm trợn tròn mắt nhìn cô gái đang lướt điện thoại của mình, có phải là cô nên lau sạch tương ớt trước hay không?
Lúc này, tất cả sự chú ý của Khương Tiểu Mễ đều đặt vào điện thoại, không chút nhận ra sự mong muốn cùng phẫn nộ trong đáy mắt gã đàn ông ấy.
Qua một lúc, ánh mắt cô tối sầm lại tỏ vẻ thất vọng: “Anh thật là lạc hậu, ngay cả VVeChat cũng không có.”
Lâu Thiên Khâm trợn trắng mắt, tiếp tục chịu đựng cái nóng rát khó chịu.
May là không có, nếu không bị cô tìm ra thật thì … đột nhiên, Lâu Thiên Khâm giật thót tim, cô ta tìm VVeChat để làm gì?
Đón lấy ánh mắt giống như sát nhân của anh, cô nói với giọng điệu hèn hạ: “Không sao, tôi tải giúp anh. ”
Nói xong, trước mặt tên đàn ông, Khương Tiểu Mễ kết nối điện thoại với mạng internet của mình, mờ cài đặt tải xuống.
Chỉ chốc sau, điện thoại di ‘ting’ lên một tiếng, nghĩa là đã tải xuống thành công.
Điện thoại của ông chủ có khác, tốc độ quả thật rất nhanh. Nếu là điện thoại của mình, e là phải mất một thời gian dài mới có thề tải về thành công.
Nhưng Khương Tiểu Mễ không biết là, chiếc điện thoại này đã kết nối theo dõi thông tin, chỉ cần kết nối mạng, bất kể ở đâu cũng có thể tìm được vị trí chính xác của anh.