Đơn Triết Hạo đau lòng ôm chặt cô, môi nóng bỏng hôn lên những giọt nước mắt của cô, tròng mắt nóng rực nhìn chằm chằm cơ thể cô "Tiểu Nhụy, về sau có chuyện gì, chúng ta phải cùng thương lượng với nhau, đột nhiên rời đi, sẽ khiến anh rất lo lắng đó có biết không"
Giản Nhụy Ái không dễ dàng ngừng rơi nước mắt, nước mắt cứ chảy xuống, chưa từng nghe qua những lời nói chân thành như thế của Đơn Triết Hạo, cô liều mạng gật đầu, vừa khóc vừa cười.
Trước, cô chẳng biết anh có cảm giác như thế nào với cô, hiện tại đã biết rõ địa vị của cô trong lòng anh.
Nhưng cô tin tưởng, anh yêu cô, mà cô cũng rất yêu anh.
"Tiểu Nhụy, anh yêu em. . . . . ." Anh chưa từng nói lời yêu, điều này khiến cô có chút kinh hoàng, nhưng khi nhìn cô ở chung một chỗ với người đàn ông khác, anh sẽ rất đau lòng . . . . .
Giản Nhụy Ái nghe ba chữ thốt ra từ tận xương tủy của anh, có thể cảm nhận được tim mình hòa thành một thể với tim anh.
Có lẽ ba chữ Giản Nhụy Ái, so với anh thì còn quan trọng hơn sinh mệnh của anh.
Mỉm cười hạnh phúc, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có được hạnh phúc ấy, hạnh phúc đến tựa như mộng, không chân thật, không hư ảo, không, cô biết đây không phải là mộng mà đó chính là chân thành!
Cô chủ động hôn lên cánh môi của anh!
"Cô gái nhỏ, em có thể chọc giận cô gái khác, thế nhưng em dám trêu chọc anh, thế thì đừng trách anh thu phục em." Giọng nói của Đơn Triết Hạo trở nên khàn khàn đầy tối tăm, ánh mắt nóng rực muốn đem thiêu đốt cơ thể cô, bàn tay nóng bỏng vuốt ve thân thể mềm mại của Giản Nhụy Ái.
Hơi thở nóng rực như thế, đem Giản Nhụy Ái từ trong tình yêu kéo trở về, thì ra là cô đang đầu độc Đơn Triết Hạo
Đơn Triết Hạo không thể chờ đợi muốn giải bầu tâm sự, nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Giản Nhụy Ái, nghi vấn mà hỏi: "Tiểu Nhụy, em làm sao thế?"
"Em. . . . . . Chúng ta không thể?" Giản Nhụy Ái ngượng ngùng lẩm bẩm nói.
"Tại sao?" Đơn Triết Hạo bị lời nói ấp úng của Giản Nhụy Ái làm gãi đầu ảo não, kinh ngạc nhìn gương mặt đỏ ửng của Giản Nhụy Ái.
"Bởi vì. . . . . ." Giản Nhụy Ái kéo bàn tay anh đặt lên trên bụng mình, cho là Đơn Triết Hạo thông minh như thế sẽ hiểu, không ngờ.
"Em. . . . . . Lại gặp dì mụ rồi hả?" Đơn Triết Hạo kinh ngạc không tưởng tượng nổi nói.
Dì Mụ vừa đến không lâu thế mà tại sao lại đến nữa? Ở bệnh viện đợi nhiều ngày thế kia, anh bị cấm dục lâu thế, lại bị cấm dục nữa sao.
Trong nháy mắt, mặt của Đơn Triết Hạo trở nên suy sụp.
Giản Nhụy Ái bị vẻ mặt của Đơn Triết Hạo chọc cười, không ngờ về phương diện này, Đơn Triết Hạo lại đơn thuần như thế.
"Tiểu Nhụy, sẽ không. . . . . ." Đơn Triết Hạo nhìn về bàn tay đang run rẩy trên bụng cô, ánh mắt suy đoán thay đổi, rồi lại sáng để dị thường.
Giản Nhụy Ái mỉm cười gật đầu một cái, tiến vào tròng mắt thâm thúy của anh, dịu dàng nói: "Hạo, em mang thai!"
Trong nháy mắt, gian phòng liền bừng sáng, sáng đến chói mắt người nhìn
Đơn Triết Hạo khẩn trương đến sắp nổi điên, thân thể khẽ run, giọng nói mang theo một tia hưng phấn: "Em nói cái gì?"
Đơn Triết Hạo nằm trên giường, như bọc mình lại trong niềm vui, vẻ mặt giống như đứa bé hưng phấn mang theo kinh ngạc đến ngây người, cô vuốt ve gò má anh tuấn của anh, vuốt đôi mày rậm của anh.
Khóe miệng lộ ra nụ cười: "Hạo, anh sắp làm ba!"
"Tiểu Nhụy. . . . ." Đơn Triết Hạo sợ hãi khi nghe được đáp án ấy, đem cô ôm chặt vào lồng ngực, vui vẻ đến độ chẳng thể dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả niềm hạnh phúc của anh vào lúc này.
Tiểu Nhụy mang thai, hơn nữa còn là con của anh, cái tin tức tốt này làm sao lại không khiến anh vui mừng cho được.
Anh vui mừng như điên, ôm Giản Nhụy Ái đứng lên, xoay một vòng, "Cám ơn em, cám ơn Tiểu Nhụy. . . . . ."
"Hạo, nhanh thả em xuống. . . . . ." Giản Nhụy Ái ôm lấy cổ của anh, mỉm cười nhưng nhỏ giọng nói.
Đơn Triết Hạo kịp phản ứng, hiện tại cô đang mang thai, không thể vận động kịch liệt như vậy, liền đem Giản Nhụy Ái đặt xuống giường, bắt đầu vui vẻ giúp cô mặc quần áo tử tế.
Đột nhiên, Đơn Triết Hạo nhớ đến chuyện gì đó? Đi đến cửa, mở cửa hướng ra bên ngoài, hô: "Dì Vũ, dì Vũ. . . . . ."
Giản Nhụy Ái kinh ngạc không biết anh định làm cái gì? "Hạo, anh định làm gì thế?"
Vừa dứt lời, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, vội vàng đuổi tới, "Cậu Đơn, chuyện gì ạ?"
"Dì Vũ, đây là Giản Nhụy Ái, bạn gái của tôi, sau này sẽ làm vợ của tôi, cô ấy đang mang thai, về sau sẽ ở lại nơi này, dì phải chăm sóc tốt chuyện ăn uống của cô ấy." Đơn triết Hạo vui vẻ giới thiệu.
"Hạo. . . . . . Không cần phiền phức như vậy!" Giản Nhụy Ái lúng túng nói.
Đơn Triết Hạo sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, chính là muốn để cô ở lại nơi này.
"Cái gì! Thật tốt quá, cậu Đơn, cậu yên tâm, về sau chuyện ăn uống của Tiểu thư Giản sẽ do tôi tự tay sắp xếp." Dì Vũ nhìn nụ cười vui vẻ của Đơn Triết Hạo, còn có cô gái ngồi bên giường, đúng là chỉ có tiểu thư Giản thiện lương mới xứng đôi với Đơn Triết Hạo mà thôi.
"Dì Vũ, không cần phiền phức như thế!" Giản Nhụy Ái ngượng ngùng nói.
"Không biết, nơi nào phiền toái ạ? Phụ nữ có thai chính là phải bổ sung dinh dưỡng, như vậy đứa bé mới có thể khỏe mạnh, cậu Đơn tôi sẽ lập tức đi nấu cháo gà cho Tiểu thư Giản, cơm tối, cậu có tính ở lại đây ăn cùng không!" Dì Vũ hỏi.
"Không cần, tôi có chút chuyện, dì cứ lo chăm sóc cho Tiểu Nhụy đi." Nụ cười trên mặt Đơn Triết Hạo không giảm.
Dì Vũ rời đi, Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, ánh mắt dịu dàng như nước: "Hạo, anh đi đâu thế?"
"Giữ bí mật!" Đơn Triết Hạo nâng lên nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô, nhỏ giọng mà nói: "Ngoan ngoãn đợi anh, chờ anh trở lại."