Cửa không đóng, Đỗ Đức Minh còn chưa tỉnh lại đã nhìn thấy một mỹ nữ và một người đàn ông anh tuấn đứng ở cửa. Thân thể cao lớn và thân thể nhỏ nhắn tạo thành đối lập rõ rệt.
Bọn họ chính là Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình.
Đỗ Đức Minh không khỏi đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Xem ra bọn họ không có gặp Giản Nhụy Ái. Trong lòng buông lỏng rất nhiều.
Một khắc mở cửa kia, Lạc Tình Tình giật mình, tại sao nó lại hoàn toàn khác với cảnh tượng mà cô xây dựng
Lúc cô đưa Đơn Triết Hạo đến đây, phải là lúc Đỗ Đức Minh đang làm chuyện kia với Giản Nhụy Ái chứ. Tại sao trong phòng chỉ có một mình Đỗ Đức Minh. Sắc mặt cô trắng bệch, vọt vào trong phòng. Thật không tìm được Giản Nhụy Ái, đến một sợi tóc cũng không có.
Đơn Triết Hạo thở ra một tia kinh người, đưa đôi mắt như biển sâu làm cho người ta hít thở không thông. "Lạc Tình Tình, có phải cô cảm thấy tôi sẽ không thể giết cô nên cô vô pháp vô thiên như thế không?."
Lạc Tình Tình, người phụ nữ này càng lúc càng quá đáng. Cô lại dám lừa gạt anh một lần nữa. Còn nói Giản Nhụy Ái đang gặp riêng người đàn ông khác. Làm sao anh lại dễ dàng tin lời của cô ta nói cơ chứ
Quá đáng ghét. Quả thật chính là đáng chết. Cô ta dám không đặt lời anh nói trong mắt
Lạc Tình Tình nhìn vẻ mặt tức giận thật sự của Đơn Triết Hạo. Cổ họng cô như bị cổn động, kinh hồn bạt vía: "Hạo, em thật sự nhìn thấy Giản Nhụy Ái đến đây mà. Không tin anh có thể hỏi anh ta."
Cô vội vàng chỉ vào Đỗ Đức Minh.
Đỗ Đức Minh nhìn hai người trước mắt, suy nghĩ mấy giây, lắc đầu một cái. "Tôi không có nhìn thấy Giản Nhụy Ái."
Lạc Tình Tình có sống lại ba đời cũng không nghĩ đến Đỗ Đức Minh lại nói như vậy. Đôi mắt nổi trận lôi đình, tay nắm chặt quả đấm, khớp xương vang lên tiếng răn rắc. Cô tức giận trợn mắt nhìn Đỗ Đức Minh. Chỉ thấy Đỗ Đức Minh xoay người, không thèm nhìn Lạc Tình Tình nữa.
Sắc mặt cô hốt hoảng bắt lấy cánh tay Đơn Triết Hạo. Nghĩ sẽ cứu vãn tình thế: "Hạo, thật sự em nhìn thấy Giản Nhụy Ái đến đây. Anh phải tin tưởng em."
‘Ba’ Mày kiếm của Đơn Triết Hạo nhíu lại, hung hăng tát một bạt tay lên mặt Lạc Tình Tình, toàn thân tỏa ra hơi thở hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ.
LạcTình Tình nhận trọn một cái tát của Đơn Triết Hạo, ngã nhào xuống nền đất, đôi mắt hiện đầy tia máu. Cô trừng lớn mắt, trong đôi mắt ấn chứa một dòng lệ nóng, nó cứ nhìn chầm chầm Đơn Triết Hạo, trong lòng trở nên hoảng sợ.
Bởi vì ác quỷ của Đơn Triết Hạo xuất hiện.
Lạc Tình Tình hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, biết không thể làm ngược ý kiến của Đơn Triết Hạo, vội vàng nói: "Hạo, làm sao anh có thể đánh em, em có làm gì sai, chỉ là em không muốn lừa gạt anh mà thôi. Chẳng lẽ anh không yêu em, thì em không thể quan tâm đến anh sao?."
Đơn Triết Hạo lạnh lùng liếc cô một cái. Trong giọng nói mang theo tia chán ghét: "Lạc Tình Tình, lần này tôi không so đo với cô. Về sau tôi đi đường tôi, cô đi cầu của cô. Lần sau, cô tốt nhất đừng giở trò gì nữa. Nếu không tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô."
Anh vừa nói dứt lời liền người rời đi.
Lạc Tình Tình không ngừng khẩn trương, Đơn Triết Hạo mở miệng nói câu đó dễ dàng như thế sao? Trong nháy mắt, cô lại trở về là một con người hung ác. Đứng lên, đối mặt với Đỗ Đức Minh, hai mắt xông ra vẻ bất mãn.
"Phản đồ. . . . . ."
"Tôi và các người chỉ là quan hệ hợp tác. Tôi không muốn làm thì tôi thối lui. Các người không có quyền ngăn cản tôi." Đỗ Đức Minh làm bộ làm như muốn đi.
Lạc Tình Tình nhìn bóng lưng đang coi rẻ mình. Vừa định nói chuyện. Đã nhìn thấy bóng lưng Đỗ Đức Minh không ngừng lui về phía sau. Kêu Vương Hạo đến cầm đao chỉ vào Đỗ Đức Minh. Ánh mắt phát ra hơi thở nguy hiểm .
"Hạo, rốt cuộc anh đã đến, Đỗ Đức Minh bán chúng ta." Lạc Tình Tình nhân cơ hội leo cành cây cao lên. Đứng ở sau lưng Vương Hạo. Hướng về phía Đỗ Đức Minh lộ ra nụ cười hả hê. Tội Đỗ Đức Minh đáng chết vạn lần người khác. Hiện tại cô hận không được đem Đỗ Đức Minh chém thành trăm mảnh, chỉ có thể mới tiêu hết tức giận trong người.
Đỗ Đức Minh phá vỡ tất cả kế hoạch của cô, để cho cô tự mình bêu xấu, thù này cô nhất định phải trả.
"Vương Hạo, tôi đã nói sẽ không làm những chuyện tổn thương đến Giản Nhụy Ái. Và tôi cũng không muốn người khác làm cô ấy tổn thương. Cho nên các người tốt nhất nên thu tay lại. Nếu không tôi sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo các người." Đỗ Đức Minh nhìn mũi dao sắc bén. Không có lùi bước mà cứ nhìn chằm chằm Vương Hạo
Anh muốn theo chân bọn họ lật thuyền, nhưng chưa từng nhận lời hợp tác với bọn họ gây tổn thương cho Giản Nhụy Ái.
Vương Hạo nắm tay con dao, đưa tay kéo Lạc Tình Tình vào trong ngực. Ngoài miệng nở ra nụ cười khinh thường, căn phòng nhỏ trở nên yên tĩnh cực độ.
"Cậu cảm thấy không tốt thì có thể cởi bỏ sao."
"Nếu như các người tiếp tục tổn thương Nhụy Ái, cũng đừng trách tớ trở mặt. Đến lúc đó người phải khó chịu là các người" Đỗ Đức Minh hung ác quyết tâm .
Nhưng anh không biết người đàn ông đứng trước mặt là người biến thái, nhiều hung tàn. . . . . .
Vương Hạo đưa ánh mắt tà ác chậm rãi đi tới gần Đỗ Đức Minh. Nhướng mày nhìn chiếc cổ của Đỗ Đức Minh, một hình ảnh hoành tráng, máu tươi theo dao gâm mà chạy xuống.
Đỗ Đức Minh mở to hai mắt nhìn Vương Hạo cười lạnh, muốn nói điều gì đó, cũng không kịp nói đã ngã xuống đất, ánh mắt không hề nhắm lại mà cứ mở to, nhìn chằm chằm hai người trước mặt. Có lẽ đến chết cậu cũng không có đoán được Vương Hạo sẽ hung ác như thế. Trực tiếp muốn mạng của mình.
Thân thể cậu co quắp mấy cái. Đột nhiên, hình dáng của Giản Nhụy Ái lại xuất hiện trước mắt cậu, khiến đầu óc cậu trở nên thanh tỉnh. Bàn tay cô như không xương, vuốt ve trán cậu. Đỗ Đức Minh vui vẻ nở một nụ cười, gương mặt lộ ra vẻ thản nhiên, cũng khôn tức giận, từ từ chìm vào hôn mê.
LạcTình Tình hoàn toàn không đoán được Vương Hạo lại giết Đỗ Đức Minh như thế. Sắc mặt cô trở nên tái nhợt. Ngay sau đó, toàn thân cũng lạnh lẽo. Bởi vì cô đã bị dọa sợ. "Anh. . . . . ."
"Cái này có gì mà lớn lao đâu, sao phải kinh sợ như gặp quỷ vậy." Vương Hạo lấy dao của mình lại.
"Nhưng, giết người là chuyện phạm pháp." Rốt cuộc, Lạc Tình Tình đã đem tinh thần của mình ổn định lại, khiếp sợ nói hết lời .
Thật ra thì cô không có đoán được Vương Hạo có thể giết Đỗ Đức Minh nhẹ nhàng và nhanh chóng như thế. Một cơ hội để cho cô giảm sốc cũng không có
"Phạm pháp, lão tử chuẩn bị xong tất cả rồi. Đỗ Đức Minh, cái người đàn ông vô năng này. Sớm muộn cũng sẽ phản bội. Vì không để cho hắn nói ra chuyện này cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu." Vương Hạo lấy ra a-xít ni-tric đặc đã chuẩn bị từ trước. "Nhìn. Đây là cái gì."
Lạc Tình Tình nhìn cái lọ màu trắng. Không lịch sự lắc đầu một cái. Nhưng trong lòng cô cũng nắm chặt, bên trong cũng chẳng có gì tốt lành.
"A-xít ni-tric đặc à thuốc nhuộm vật liệu Hóa học đủ để khiến tốc độ hoại tử của thi thể tăng nhanh." Vương Hạo nụ cười hả hê.
Nụ cười đó làm cho Lạc Tình Tình rợn cả tóc gáy, cô khó khăn nói: "Cho nên anh muốn. A."
Hình ảnh thảm thiết kia xuất hiện, khiến Lạc Tình Tình nhịn để không khạc ra, cô vội vàng xoay người nắm lấy lỗ mũi. Toàn thân như bị rách ra, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Vương Hạo lại muốn diệt luôn cả thi thể.
Cả phòng tràn ngập mùi vị mục rữa của người chết. Lạc Tình Tình không thể chịu đựng nổi nên chạy thẳng ra cửa, ngồi bịch xuống đất, thở liên tục.
Kịch liệt nôn ọe. Cả người khó chịu muốn chết.
Toàn thân đều đang run rẩy. Từ bé đến lớn cô chưa từng nhìn qua những hình ảnh kinh tởm như thế. Người thật là tốt. Cứ như vậy từ từ bị ăn mòn hết.
Vương Hạo cười ha ha, trong đôi mắt ánh lên tia khát máu. Nhìn thi thể ở trước mắt từ từ biến mất. Cái cảm giác thoải mái đó chính xác và chân thực.
"Anh điên rồi." Lạc Tình Tình lệ rơi đầy mặt. Cô không phải đang vì Đỗ Đức Minh chết đi mà khóc lóc. Mà cô bị dọa đến khóc lên.
Cô không khống chế được tâm tình của mình. Cái loại tàn khốc đó xuất hiện ở trong đầu cô. Đang từ từ ăn mòn khối óc cô.