Chương 324
Vô Ưu lo lắng liệu có phải cậu bé không thích mình hay không? Trong lòng hơi buồn nhưng lại càng thấy áy náy.
Lục An Bảo nhìn cô không chớp mắt, cứ như đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cậu bé rất vui vì cô có thể đến, nhưng cậu lại cố gắng không biểu hiện ra ngoài.
Cứ như vậy, hai mẹ con một lớn một nhỏ bị Lục Tấn Uyên lừa gạt. Hai mẹ con đã có cuộc gặp gỡ đầu tiên với một thân phận mới.
“Tại sao cô lại tới đây?”
Giọng nói của Vô Ưu rất dịu dàng: “Cô nghe ba con nói con không ăn cơm tối, cô có chút lo lắng, cho nên…”
Cô mím môi: “An Bảo, con không thích cô tới sao?”
“Đương nhiên không phải.” Cậu bé lập tức nói, giọng càng lớn hơn. Nhưng cậu nói xong lại ngượng ngùng, mặt bánh bao càng thêm kéo căng lên.
Vô Ưu vui vẻ, khóe miệng không khỏi nhếch lên nở nụ cười nhẹ, bưng khay đi tới: “An Bảo, buổi tối không ăn sẽ bị đói bụng, đói bụng sẽ khó chịu. Chúng ta ăn cơm đi?”
Giọng điệu dỗ dành đứa trẻ của cô khiến Lục An Bảo đỏ mặt, không nói nên lời. Vô Ưu cầm thìa, múc một chút canh trứng, thổi rồi đưa lên miệng cậu: “Bảo bối An Bảo ngoan, chúng ta ăn nhiều cơm lớn lên mới có thể cao lớn, mạnh mẽ.”
Bảo bối cái gì chứ… Mặt cậu bé càng đỏ hơn, vô cùng xấu hổ nhưng lại nhịn không được lén lút nhìn Vô Ưu, hai mắt sáng ngời.
Khi còn rất nhỏ, cậu đã tự hỏi liệu các bà mẹ của những đứa trẻ khác có phải sẽ dỗ bọn họ ăn cơm, tắm rửa, dỗ bọn họ ngủ và kể chuyện cổ tích cho bọn họ nghe không?
Giọng nói của mẹ chắc chắn rất dịu dàng, đôi mắt nhìn họ chắc chắn là rất ấm áp. Cậu đã nhìn thấy điều đó khi ở trường mẫu giáo và rất ghen tị.
Nhưng bây gi … những thứ mà cậu từng ghen tị, lúc này cậu cũng đã có. Cậu vui mừng hớn hở liền ăn một miếng canh trứng, đột nhiên cảm thấy đây là món canh trứng ngon nhất mà cậu từng ăn.
Cứ thế này, mẹ vui vẻ bón cho con ăn, con vui vẻ ăn, cảnh tượng này thật ấm áp, tràn đầy tình thương.
Đó chính là trái tim gắn kết giữa hai mẹ con. Vừa rồi nói chuyện với nhau, Vô Ưu đương nhiên biết An Bảo không hề ghét cô. Cô cảm thấy an tâm, lau miệng cho cậu bé.
Vô Ưu cho cậu ăn cơm xong lại tắm rửa cho cậu, ôm cậu lên giường, đắp chăn bông lên, An Bảo liền lấy cuốn truyện cổ tích từ ngăn tủ ra đưa cho cô.
Tuy cả hai không nói chuyện nhiều nhưng rất thân thiết với nhau.
Khi được con trai yêu cầu đọc truyện cổ tích trước khi đi ngủ, Vô Ưu đương nhiên không thể từ chối, cô nằm sang một bên, hạ giọng bắt đầu đọc.
Thời gian cứ thế trôi qua, sau khi Lục An Bảo ngủ say, Vô Ưu khép sách lại, ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt dễ thương đang say ngủ của cậu, cô cúi xuống hôn nhẹ lên má.
Một hành động đơn giản nhưng trong lòng cô tràn đầy niềm vui và sự hài lòng.
Lúc này, Lục Tấn Uyên bước vào.
“Thằng bé ngủ rồi sao?”
Vô Ưu lo lắng sợ ồn gật đầu nói khẽ: “Ngủ rồi.”
Nhìn vẻ mặt của cô, anh biết bọn họ ở chung không tồi: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em đừng về, đêm nay cứ ở đây ngủ lại một đêm.”
Chuyện này, Vô Ưu do dự.
Cô vất vả mãi mới nhận con trai, đương nhiên muốn ở bên cậu nhiều hơn.
Nhưng… “Trẻ con rất nhạy cảm. Hôm nay thằng bé vui vẻ như vậy, nếu ngày mai tỉnh lại không nhìn thấy em chắc chắn sẽ rất đau lòng. Đêm nay em ngủ cùng An Bảo đi.” Lục Tấn Uyên nhẹ giọng nói.
Vô Ưu lập tức không phản đối.
Ngày hôm sau.
Lục An Bảo vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Vô Ưu bên cạnh. Cậu thật sự rất kích động, đôi mắt to của cậu trợn tròn, nhìn cô không chớp.
Sau khi Vô Ưu tỉnh lại, vừa mở mắt ra, cậu nhóc đã cười và hét lên: “”Chào buổi sáng mẹ.”
Sau một đêm ở chung, Lục An Bảo không vướng bận gì nữa. Cậu cảm thấy so với bạn gái hay cái gì đó thì mẹ cậu vẫn tốt hơn. Sau khi suy nghĩ thông suốt, cậu lập tức thay đổi thân phận không chút áp lực.
Buổi sáng đương nhiên cũng là Vô Ưu mặc quần áo cho cậu, rửa mặt cho cậu. Sau khi hai người bọn họ thu dọn xong liền xuống lầu ăn sáng, Lục Tấn Uyên nhìn một lớn một nhỏ từ trên lầu xuống, ánh mắt dịu dàng.
Anh thật lòng hi vọng trong tương lai anh sẽ được nhìn thấy cảnh tượng như vậy vào mỗi buổi sáng, anh cũng tin rằng ngày này sẽ không còn lâu nữa.
Con có mẹ là báu vật, hôm nay tinh thần của Lục An Bảo vô cùng phấn chấn. Một nhà ba người vô cùng hòa thuận bị cắt ngang bởi một cuộc điện thoại.
Vô Ưu nhìn tên người gọi hiển thị trên điện thoại, niềm vui trong lòng lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Lục Tấn Uyên liếc ánh mắt sắc bén nhìn tên người gọi, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, lại làm như không có việc gì thu hồi ánh mắt.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.” Cô nói xong đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Lục An Bảo có chút nghi ngờ lập tức hỏi: “Ba, ai gọi mẹ vậy?”
“Trẻ con đừng quan tâm đến những thứ này, ăn cơm của con đi.” Tâm trạng của Lục Tấn Uyên không tốt nên giọng điệu cũng không tốt.
Cậu bé mím chặt miệng, hừ nhẹ một tiếng, nhảy khỏi bàn ăn, lặng lẽ đi theo.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy cũng không ngăn cản.
Vô Ưu trả lời điện thoại: “Thiên Vũ.”
Đây là một trong số ít lần Đinh Thiên Vũ gọi điện cho cô, trước đây cô luôn hy vọng nhận được cuộc gọi hoặc tin nhắn của đối phương, như vậy khiến cô rất vui vẻ.
Nhưng lần này, kỳ lạ là trong lòng cô không có mấy vui vẻ.
Vô Ưu không chỉ cảm thấy áy náy với con trai cô mà còn thấy áy náy với Đinh Thiên Vũ. Cô đã tìm thấy con trai mình, cô không biết phải nói thế nào với thằng bé về điều này.
Cuộc gọi này của Đinh Thiên Vũ chính là chợt có linh cảm muốn gọi, bởi vì anh ta sắp phải trở về, bên cạnh cũng không có Đào Uyển Thanh, vì vậy anh ta gọi để nói với Vô Ưu một tiếng.
Hai người nói vài câu, Đinh Thiên Vũ phát hiện tâm trạng đối phương không vui, đây là chuyện rất hiếm thấy. Phải biết rằng, mỗi lần nhận được điện thoại của anh giọng điệu của Vô Ưu đều vô cùng vui vẻ, điều này cũng khiến anh ta cảm thấy hài lòng.
“Vô Ưu, sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không, hay là… mẹ anh lại nói gì em?”
“Không có, không có. Có lẽ gần đây em tăng ca nhiều, không nghỉ ngơi tốt nên mới như vậy. Thiên Vũ, anh đừng lo lắng.