Lục Tấn Uyên đi ra khỏi phòng hội nghị, mở điện thoại ta liền thấy được tin nhắn của Ôn Ninh.
Thấy cô nhắn mẹ cô đã tỉnh lại rồi, anh dường như có thể thông qua tin nhắn mà thấy được bộ dạng vui mừng nhảy tung của cô, người thân mà mình luôn mong nhớ hồi phục lại sức khỏe, cô chắc chắn rất vui mừng.
Lục Tấn Uyên liền gọi ngay cho cô, để chia sẻ niềm vui này với cô, nhưng mà, số vừa bấm được một nửa, ngón tay lại dừng lại.
Một suy nghĩ mưu mẹo lóe lên trong mắt người đàn ông, liền sửa thành gửi lại tin nhắn, “Dạo gần đây anh có chút bận rộn, cho nên, phải qua một thời gian nữa mới được.”
Khi Ôn Ninh nhận được tin nhắn, là lúc cô đang tâm sự cùng mẹ mình, bởi vì mới tỉnh lại từ sau cơn hôn mê, Bạch Linh Ngọc đối với những chuyện xảy ra bên ngoài vô cùng hiếu kỳ.
Ôn Ninh cũng rất thích hưởng thụ niềm vui bình yên ở cùng người thân, cho nên, luôn nói chuyện cùng mẹ mình, hai người phụ nữ cứ luyên thuyên với nhau nếu sau này phải bắt đầu lại từ đầu thì phải như thế nào, nên kinh doanh ngành nghề nào, phải bắt đầu lại từ đâu.
Điện thoại của Ôn Ninh vang lên, cô mở ra, nhìn thấy được tin nhắn mà anh gửi qua, nụ cười trên mặt liền khựng lại, vội cất điện thoại đi.
“Sao thế con?”
Bạch Linh Ngọc thấy cảm xúc của cô đột nhiên tụt dốc, nhịn không được hỏi.
“Không có ạ, chỉ là…. anh ấy có chút bận rộn, cho nên, không thể ngay lập tức đến được.”
Ôn Nịnh nặn ra một nụ cười, “Thời gian trước vì muốn ở cùng với con, anh ấy đã rời khỏi công ty rất lâu, bây giờ nếu muốn sắp xếp thời gian qua đây đúng thật là hơi khó, mẹ à, mẹ đừng có giận nha! Đợi anh ấy có thời gian, anh ấy nhất định sẽ đến mà.”
“Đứa con ngốc nghếch, mẹ sao lại phải tức giận chứ, mẹ chỉ mong con có cuộc sống tốt, tìm được người đàn ông đáng tin cậy rồi sống cùng nhau, nếu như cậu ta bận rộn như thế, vậy thì đợi đến khi nào cậu ta rảnh rồi lại qua đây, còn đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”
Ôn Ninh gật đầu, chỉ là, vẫn có chút lo lắng.
Tin nhắn của Lục Tấn Uyên, tùy là thái độ không có gì thay đổi, nhưng, không hiểu sao cứ khiến lòng cô sinh ra mấy phần hoang mang.
Cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, loại cảm giác này thật là khó chịu mà.
Thời gian trong lúc bận rộn trôi qua thật nhanh.
Ôn Ninh vừa chăm sóc mẹ mình, vừa chờ đợi anh đến, chỉ là, Lục Tấn Uyên luôn không cho cô một thời gian chính xác.
Cũng có lẽ là do anh ấy quá bận chăng?
Ôn Ninh cảm thấy bản thân minh giống như là đã bị triệu chứng của người phụ nữ đang mang thai, thay đổi rồi cứ thích suy nghĩ lung tung.
Nói chuyện cùng mẹ một hồi, sau đó nhìn thấy bà ấy ngủ rồi, Ôn Ninh đi ra ngoài, gương mặt có chút ưu buồn.
Mấy ngày nay cô cứ có cảm giác Lúc Tấn Uyên có chút gì đó không đúng.
Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, cô cũng không nói rõ được cũng không đoán ra được, tóm lại, cứ giống như có một tảng đá đang đè nặng trong lòng cô, rất là khó chịu.
Ôn Ninh đi đến nhà ăn mua một số đồ ăn mà bình thường mẹ thích ăn. Đang xếp hàng, đột nhiên có giọng của mấy cô bé la hét bên tai cô.
“Cậu nhìn anh ấy xem, đẹp trai quá!”
“Quả thật là giống y chang người mẫu nam vậy.”
Ôn Ninh lắc đầu, cảm thấy mấy người này khoa trương quá, chỉ là khi đi ngang qua kệ để mấy tờ báo, cô cũng liếc nhìn một cái, cũng muốn xem thử người đàn ông khiến cho mọi người phải trầm trồ nhìn trông như thế nào.
Kết quả, vừa nhìn cô liền cứng đơ người lại.
Người đàn ông đó, không phải ai khác, mà chính là Lục Tấn Uyên.
Ôn Ninh lúc này không còn tâm trạng xếp hàng nửa, cầm lấy một tờ bào ngồi xuống, vội vàng lật lật.
Bên trên đều là tiếng anh, cũng may lúc đó nhà họ Ôn nuôi dạy cô như cô chủ nhỏ, cho nên trình độ tiếng anh cũng coi như tạm được, chí ít cũng đọc được hiểu nội dung bên trong viết gì.
Mặt trước của tờ báo, là gương mặt anh tuấn như điêu khắc tượng mà ra của Lục Tấn Uyên, trên mặt anh không có biểu cảm nào dư thừa, anh chỉ đứng đó thôi, bao phủ xung quanh anh cũng là một loại khí chất lạnh lùng khiến người ta không dám đến quá gần.
Tùy chỉ là một hình trên một tờ báo, nhưng lại nổi hơn cả những diễn viên người mẫu, anh là loại người có sức hút như thế đó.
Chỉ là, Ôn Ninh không có tâm trạng thưởng thức, cô thấy được tiêu đề trên báo, Lục Tấn Uyên đến đây tham dự một hội nghị quan trọng, Chỉ là Ôn Ninh không có cảm kích, cô đọc được văn bản phía trên, sau khi tỉnh lại liền bắt đầu từng bước thu phục thế lực nước ngoài đã bị người khác xâm chiếm, lần hội nghị này là một trong số đó.
Nhưng.. tại vì sao lại không liên lạc với cô chứ?
Trong lòng của Ôn Ninh, có một cảm suy sụp nói không nên lời, chỉ là, cô không muốn suy nghĩ theo một hướng tiêu cực.
Có lẽ, Lục Tấn Uyên chỉ là quá bận rộn, có lẽ….. Anh không có đủ thời gian để qua đây, cũng có lẽ, anh muốn cho mình một niềm vui bất ngờ?
Ôn Ninh nghĩ đến rất nhiều lý do, để cho bản thân mình bình tĩnh, từ khi quyết định cùng anh đi đến suốt cuộc đời, cô luôn cố gắng kiên định, không muốn tùy tiện nghi ngờ.
Chỉ là, tờ báo này đừng để mẹ nhìn thấy, nếu không thì, bà ấy sẽ cảm thấy bất mãn với Lục Tấn Uyên.
Đã vậy, Ôn Ninh cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều nữa, cầm tờ báo để lại vị trí cũ, mua đồ ăn rồi trở về. quay
Bạch Linh Ngọc thấy cô lại chạy khắp nơi, bà đau lòng nói, “Sao con lại chạy đi khắp nơi vậy? Thai đã lớn tháng rồi, nên nghĩ ngơi nhiều vào.”
Ôn Ninh lắc lắc đầu, “Chỉ có mấy bước thôi, vận động vừa phải cũng tốt mà.”
Tuy cô cố gắng tỏ ra như bình thường, nhưng Bạch Linh Ngọc vừa nhìn là nhận ra ngay cô có chỗ không đúng, “Ninh Ninh, sao vậy con?”
Ôn Ninh giờ mới ý thực được, cô lại lơ đễnh rồi, liền lắc lắc đầu, “Không ạ, con chỉ là…. Có chút mệt thôi ạ.”
Bạch Linh Ngọc nghe cô nói thế, ngay lập tức hối thúc cô quay về nghĩ ngơi.
Ôn Ninh cũng không cố chấp ở lại, cô sợ mình lại biểu lộ ra cái gì không đúng nữa, để mẹ phát hiện ra thì ngại chết được.
Quay về đến nhà, Ôn Ninh cầm lấy điện thoại, mở ngay một trang lướt xem, cô theo dõi mấy cái bài liên quan đến tập đoàn Lục Thị, trên đó đăng tải rất nhiều hành trình của anh.
Ôn Ninh cũng không biết bản thân mình đang mong chờ điều gì, cô luôn cảm thấy Lục Tấn Uyên sẽ không đến, Lục Tấn Uyên cũng không hề gọi điện thoại cho cô.