Chương 330
Trong lòng cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, nghĩ muốn kiềm chế không nên làm gì. Tim đập thình thịch, càng ngày càng nhanh hơn.
Vô Ưu có chút bối rối, che dấu bàn tay hơi vặn vẹo, giống như sợ bị ai phát hiện, có cảm giác chột dạ lại ảo não. Trong lòng chỉ cầu nguyện trận đầu này nhanh chóng kết thúc.
Đa số đàn ông ở nước Pháp đều cao to, vạm vỡ. Trận đầu đã trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, họ mới loại được một nửa người chơi.
Những người đứng dưới quan sát không ngừng kích động kêu to, điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là, có duy nhất một đôi nam nữ người Việt Nam, thể nhưng hai người lại rất kiên trì. Hơn nữa xem bộ dạng, giống như không có gì quá khó khăn với hai người, khả năng này làm cho người ta giật mình .
Dù sao, ở trong mắt bọn họ, vóc dáng của Lục Tuấn Uyên không thể so sánh với đàn ông người bản xứ. Vì vậy mọi người cảm thấy kinh ngạc cũng là điều đương nhiên.
Sau khi kết thúc, Vô Ưu nhanh chóng chạy xuống, trong lòng thở ra một hơi, rốt cuộc cũng xong rồi.
Rất nhanh sau đó, trò chơi tiếp theo bắt đầu.
Nhân viên đưa cho các cặp đôi còn lại trên khán đài, mỗi đôi một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có đặt một chiếc đĩa pha lê, trong đó đều là màu đỏ tươi của cánh hoa hồng, bên cạnh còn có một chiếc rổ rỗng.
Vô Ưu nhìn thấy vậy, trong lòng lại có dự cảm không lành: “Những thứ này để làm gì vậy?”
Khóe miệng Lục Tuấn Uyên hơi cong lên, trong mắt hiện lên ý cười đầy hài lòng, hiển nhiên anh cảm thấy rất thích trò chơi này, chậm rãi nói: “Không có gì, trò chơi này rất đơn giản. Anh đưa hoa cho em, em chỉ cần để vào rổ là được.” Cô bất ngờ, phản ứng đầu tiên chính là, chỉ đơn giản như vậy sao?
Ngay sau đó, cô lập tức nhíu mày, cảm thấy không đúng.
“Anh đưa hoa cho tôi, đưa bằng cách nào?” Cô bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, theo bản năng trừng to mắt.
Lục Tấn Uyên khẽ cười một tiếng, khóe môi gợi lên tạo thành một đường cong quyến rũ, đưa ngón tay thon dài lên, lau qua đôi môi mỏng của mình. Động tác tự nhiên, mang theo một chút hàm ý phong lưu, giễu cợt.
Oang một cái, trò chơi còn chưa bắt đầu, mặt Vô Ưu đã bắt đầu đỏ lên.
Không đợi cô nói gì, Lục Tấn Uyên trực tiếp cúi đầu, dùng miệng ngậm một cánh hoa, hơi nghiêng người về trước, đôi mắt thâm thúy dừng trên người cô.
Vô Ưu mặt đỏ bừng, nhất thời ngẩn ra, cả người ngơ ngác, đơ lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô vẫn không nhúc nhích, Lục An Bảo phía dưới lo lắng, các cặp đôi khác đều đã đưa được vài cánh hoa, ba mẹ mình một cánh cũng chưa có.
“Mẹ, nhận đi, mau dùng miệng để nhận, nhanh lên.”
Giọng nói non nớt cất cao mang theo sự lo lắng, càng làm cho mặt Vô Ưu đỏ hơn, bước chân đang muốn lui về phía sau đột ngột dừng lại.
Cô nhìn cánh hoa đang gần trong gang tấc, hít sâu một hơi, khóe môi hơi run run, trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Lục Tấn Uyên nhíu mày, đột nhiên dùng một tay đỡ lấy gáy cô, một tay đặt ở eo cô, mạnh dạn, trực tiếp kéo sát cô lại. Cánh hoa ở giữa hai môi gần như bị dập nát.
Lập tức những người quan sát ở dưới đều hò hét nảy lửa.
Đối với hành động vừa rồi của cặp đôi người Việt Nam, nhất là hành động của Vô Ưu, bọn họ hiển nhiên không thể hiểu được, hơn nữa còn không ngừng nghi ngờ. Nhưng hành động cưỡng ép vừa rồi của Lục Tấn Uyên đều làm cho bọn họ không ngừng hô to, trầm trồ khen ngợi.
Cậu bé ở dưới che mặt lại, mắt nhìn trộm qua kẽ tay, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, nụ cười giống như một con cáo nhỏ.
Nhưng Vô Ưu dường như không nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, cô mở to mắt, đầu trống rỗng, tựa hồ chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi môi đang kề sát môi mình cùng hơi thở vừa xa lạ, vừa quen thuộc, đang gắt gao quấn chặt lấy cô.
Không biết qua bao lâu.
Trên thực tế cũng chưa qua bao lâu, nhưng chỉ còn lại cặp bọn họ, các cặp khác đều sắp chuyển hết cánh hoa. Lúc này Lục Tấn Uyên mới chậm rãi buông Ôn Ninh ra, đôi mắt màu mực tràn ngập sự thỏa mãn, phát ra tia rạng rỡ, đầy ý cười.
Cô đột nhiên giật mình hoàn hồn lại, vội lấy tay che miệng, trên mặt phủ một tầng ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp hung hăng trừng anh.
Lục Tấn Uyên một chút cũng không quan tâm, trợn tròn mắt, nhìn chiếc rổ rỗng tuếch thở dài tiếc nuối: “Chà, một cánh hoa cũng không có, thua mất rồi.”
Vô Ưu vẫn trừng to đôi mắt, vừa mới chuẩn bị mở miệng, anh lại nói: “Anh không sao cả, nhưng thằng bé sẽ thất vọng .”
Nói xong còn hướng mắt liếc một cái về phía Lục An Bảo. Vô Ưu đột nhiên sửng sốt, theo bản năng nhìn qua, quả nhiên, An Bảo cảm thấy rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ba mẹ tủi thân.
Cuối cùng thì các đội khác đều hoàn thành trò chơi, riêng rổ nhà mình một cánh cũng không có.
Cô nhìn cậu bé với khuôn mặt mang biểu cảm đang xấu hổ, tâm trạng bực tức đều tan biến, ngược lại còn cảm thấy hối hận. Biết trước lúc nãy cô nên từ từ nhắm hai mắt lại mà chơi, dù sao cũng có cánh hoa ở giữa đỡ thì còn sợ cái gì.
Vô Ưu nhìn Lục Tấn Uyên: “Chúng ta thua vòng vừa rồi, liệu có bị loại không?”
Cô âm thầm thở ra nhẹ nhõm, bị loại cũng tốt, ít nhất thì không cần phải tham gia vòng cuối. Dựa theo những gì vừa thực hiện ở vòng một,vòng hai, cô không biết vòng cuối còn phải làm gì nữa.
Vừa mới nghĩ vậy, Vô Ưu lại cảm thấy vô cùng may mắn khi bị loại, kết quả.
“Anh chưa nói cho em biết sao? Vòng này không bị loại.” Anh kinh ngạc nói.
Vô Ưu: “…”
Cô quay đầu, nhìn thấy trên mặt anh vẫn đang kinh ngạc, nhưng trong mắt lại mang ý cười, cảm giác bị đùa giỡn khiến cô trở nên khó chịu, tức giận trào lên. Một người tính tình luôn luôn tốt bụng như Vô Ưu cũng không nhịn được mà tức giận.
“Là anh cố ý.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Không bị loại, nói cách khác, chính là chơi hay không chơi đều không sao cả.
Nếu đã như vậy, vừa rồi anh còn…
“Đúng vậy, quả thật là anh cố ý.”
Điều cô không ngờ tới chính là, anh như vậy trực tiếp thừa nhận.
Lục Tấn Uyên nói xong, đôi mắt chứa một mảng thâm trâm nhìn chằm chằm cô: “Vì sao anh cố ý? Vô Ưu, không phải em biết rõ sao?”
Ánh mắt đang chăm chú nhìn, giọng nói mơ hồ, trong lời nói còn chứa hàm ý, khiến cô hoàn toàn không thể ngờ được.
Vừa rồi đang định chất vấn anh, bỗng nhiên, ý định đó liền bị dập tắt một cách dễ dàng.