Chương 127
Sau khi nghỉ ở nhà hai ngày, Ôn Ninh vừa chờ tin từ phía Dư Phi Minh, vừa định ra ngoài tìm việc làm.
Mặc dù bây giờ Ôn Ninh vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, đủ để cô ăn no mặc ấm trong một thời gian rất dài, nhưng vừa nghĩ đến chi phí khổng lồ sau khi sinh con, cô lại cảm thấy mình vẫn nên ra ngoài kiếm tiền thì hơn.
Bằng không, rồi cũng có ngày hết sạch tiền.
Tuy nhiên, không ngờ quá trình tìm việc lại trở nên khó khăn hơn hẳn. Rất nhiều công ty đã từ chối khi nhìn thấy trình độ cấp ba trong sơ yếu lý lịch của cô. Thỉnh thoảng cũng có những đơn vị đồng ý cho cô thử một lần, nhưng sau khi biết Ôn Ninh đang mang thai, họ đều dứt khoát từ chối.
Sau một cuộc phỏng vấn thất bại, Ôn Ninh uể oải bước ra khỏi thị trường nhân lực. Cô không khỏi nhớ đến những lời mà Lục Tấn Uyên đã nói vào ngày mình rời đi, cô nghĩ mình sẽ sống tốt đến đâu nếu thiếu anh chứ?
Lúc đó Ôn Ninh rất không phục, nhưng bây giờ cô đã hiểu. Trong xã hội này, cô còn quá non nớt, nhiều khi một chuyện từ quá khứ có thể khiến người bình thường như cô không thể trở mình.
Ôn Ninh nghĩ đến đủ chuyện trước kia, chậm rãi bước về phía trạm xe buýt. Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao đỏ chót bỗng kêu két một tiếng, sau đó dừng ngay sát cô theo cách rất nguy hiểm.
Ôn Ninh sợ hết hồn, vội vàng lùi ra sau mấy bước. Cô đang định mắng tài xế là không có mắt thì cửa sổ xe bỗng hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Lam xuất hiện, đi kèm với đó là nụ cười đắc ý.
Mấy ngày nay, Dư Phi Minh luôn tỏ ra lạnh nhạt bỗng dịu lại, có ý mềm lòng với cô ta, đương nhiên Ôn Lam phải nắm lấy cơ hội này để nhanh chóng làm thân với anh rồi.
Chỉ cần Dư Phi Minh bằng lòng làm lành, với thế lực của nhà họ Dư, chuyện cô ta được như lúc trước sẽ nằm trong tầm tay.
“Cô bị bệnh à? Cô suýt đâm vào tôi đấy.” Ôn Ninh sờ lên ngực, hành động nguy hiểm vừa rồi của Ôn Lam khiến nhịp tim cô vô cùng rối loạn.
Đúng là đồ thần kinh bám dai như đỉa. “Ha ha, Ôn Ninh, ai cho chị lá gan để ăn nói với tôi như thế? Chị tưởng Lục Tấn Uyên vẫn là chỗ dựa của chị à? Bây giờ anh ấy đang hôn mê trên giường bệnh rồi.”
Ánh mắt Ôn Lam rất sắc bén, vừa nhìn đã thấy sơ yếu lý lịch trong tay Ôn Ninh. Sau khi nghe được chuyện Lục Tấn Uyên bị tai nạn vào mấy ngày trước từ trong giới, cô ta vội vàng cử người dò la tung tích của cô.
Sau khi biết Ôn Ninh đang sống ở một tiểu khu tồi tàn, hơn nữa còn liên tục phỏng vấn, Ôn Lam nhanh chóng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Chắc chắn con hồ ly tinh này đã bị nhà họ Lục đuổi đi sau khi Lục Tấn Uyên gặp chuyện. Ôn Ninh không còn chỗ dựa, lại trở thành đứa rác rưởi mà cô ta có thể tùy ý giày vò.
“Cô nói gì cơ?”
Sau khi nghe thấy mấy chữ Lục Tấn Uyên đang nằm trên giường bệnh, Ôn Ninh ngây người.
Thậm chí cô còn không nghe thấy những lời khiêu khích của Ôn Lam.
Tại sao Lục Tấn Uyên lại vào viện, chẳng phải anh vẫn ổn khi cô rời đi sao? Ôn Ninh cứ tưởng sau này mình sẽ không liên quan gì đến Lục Tấn Uyên nữa, nhưng khi nghe thấy tin tức xấu này, trái tim cô vô thức thắt lại.
“Quả nhiên chị đã sớm bị đuổi ra ngoài. Lục Tấn Uyên gặp tai nạn xe cộ, bây giờ đang trong bệnh viện. Tôi không biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng tôi biết những ngày tháng tốt đẹp của chị đến rồi đấy. Sau này, chắc chắn tôi sẽ trả lại gấp trăm lần, ngàn lần những khuất nhục mà chị đã gây ra cho tôi.”
Ôn Lam nói rồi liếc mắt ra hiệu cho trợ lý. Gã đàn ông cao lớn đó bèn xuống xe, đến gần Ôn Ninh vẫn đang trong trạng thái sững sờ rồi tóm lấy cổ tay cô.
Lúc này Ôn Ninh mới hoàn hồn: “Anh làm gì vậy, buông ra!”
Nhưng đó là một người đàn ông cường tráng, to gấp đôi Ôn Ninh. Gã ta dễ dàng đối phó với cô như đang xách một con gà nhép.
Gã ta cũng không dám làm gì giữa đường lớn, chỉ cướp lấy sơ yếu lý lịch trong tay cô rồi đưa cho Ôn Lam mà thôi.
Ôn Lam cầm lấy đọc: “Chị à, chị đúng là giả dối, sao không viết chuyện mình đã từng ngồi tù vào?”
“Ngay cả người làm em như tôi cũng không thể chịu được, tôi sẽ không để chị lừa đơn vị dùng người như thế đâu. Mỗi khi chị đến công ty nào, tôi nhất định sẽ cho người tới báo, miễn cho họ dẫn trộm vào nhà.”
Ôn Lam nói rồi chán ghét xé mấy tờ sơ yếu lý lịch kia thành từng mảnh, tùy ý ném xuống đất.
Một cơn gió thổi đến, cuốn bay sơ yếu lý lịch mà Ôn Ninh đã dày công chuẩn bị đi.
“Ôn Lam, cô..”
Ôn Ninh không ngờ Ôn Lam lại tẻ nhạt như vậy, cô chỉ muốn tìm một công ty để sống qua ngày, tại cô ta cứ phải dán mắt vào cô, khiến cô không thể nuôi sống bản thân chứ?
“Sao nào?” Ôn Lam cười cười, trợ lý của cô ta lên xe: “Ôn Ninh, loại người để tiện như chị nên nằm sấp ở tầng đáy xã hội. Ai bảo trước kia chị chó cậy gần nhà, muốn giẫm lên đầu tôi chứ? Bây giờ sẽ cho chị biết rõ ai mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.”
Ôn Lam nói rồi cho xe lao vút đi.
Ôn Ninh nhìn cô ta đi xa. Chẳng qua bây giờ cô đang mang thai, không thể quá kích động hay cử động mạnh, bằng không cô đã cởi giày ném sang đó rồi.
Không ngờ trên thế giới này lại có người phụ nữ mặt dày và nhỏ mọn như Ôn Lam, cô đúng là đã được mở mang kiến thức.
Ôn Ninh gọi cho Dư Phi Minh, hỏi qua tiến độ gần đây. Quả nhiên, để có thể nói chuyện với Ôn Lam và Ôn Khải Mặc, bây giờ anh đã tỏ ra thân thiện với Ôn Lam.
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh không quá tức giận trước đủ loại động tác vừa rồi của Ôn Lam nữa. Bây giờ những thứ mà cô ta lấy làm tự hào đều là giả, Dư Phi Minh không hề giúp cô ta.
Đợi đến khi cô tìm ra sự thật, thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Ôn, để xem Ôn Lam sẽ có vẻ mặt gì.
Khi nghĩ như vậy, tâm trạng của Ôn Ninh bình tĩnh hẳn. Việc chạy cả ngày ở hội chợ việc làm đã khiến cô mệt mỏi, cô bèn lên xe buýt, chuẩn bị về nhà. Khi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, những lời vừa mới nghe được bỗng dưng xuất hiện trong đầu Ôn Ninh một cách không đúng lúc.
Lục Tấn Uyên vào viện rồi, chẳng biết có nghiêm trọng hay không. Ôn Ninh đột nhiên nhớ ra, hình như người anh hơi có mùi rượu khi đến tìm cô hôm đó.