Chương 57: Bí mật không muốn tiết lộ.
Hà Linh Chi được người giúp việc dẫn lên, vừa vào tới nơi, còn chưa kịp nhìn xem trong phòng có ai cô đã nói lớn:
“Phương Thần Phong!!! Anh có nhớ đã hứa…”
Đang nói Hà Linh Chi phải câm nín vì kinh ngạc khi biết đến sự tồn tại của hai người còn lại trong phòng:
“Y Vân???”
“Đúng! Là mình.”
“Cậu đến đây có phải là vì…”
“Uhm. Cậu tìm mình cũng vì chuyện đó, đúng chứ?”
Hà Linh Chi không nói gì mà chỉ gật đầu thừa nhận:
“Đây là?”
“Chào Alice! Lâu rồi không gặp, tôi là Hoắc Trạch Dương, bạn thân của Phương Thần Phong.”
Vừa nói, Hoắc Trạch Dương vừa tiến lại gần Hà Linh Chi, vẻ mặt ngả ngớn còn vươn tay ra ý muốn bắt tay với cô.
Phương Thần Phong thấy vậy liền cau mày đi tới gạt cánh tay của Hoắc Trạch Dương ra:
“Đừng để ý đến cậu ta!”
“Xí… đồ keo kiệt!”, Hoắc Trạch Dương lí nhí than.
“Vậy hai người nói chuyện đi, tôi là Y Vân có việc riêng nên ra ngoài trước. Anh yên tâm là chúng tôi không bỏ trốn đâu. Còn anh, sau này gọi tôi là Linh Chi hoặc Alice cũng được.”
“Có chuyện gì thì giải quyết ở đây luôn đi, không cần ra ngoài. Còn việc em và cô ta muốn bỏ trốn khỏi đây, cho em mười lá gan cũng không dám.”, Phương Thần Phong bá đạo nói.
Nghe thấy vậy, Hà Linh Chi liền tức giận phản bác:
“Anh đừng quên tôi cũng đã từng nói đây là việc riêng của tôi, không cần anh quản!”
Thấy cô lại bắt đầu ương bướng, Phương Thần Phong cũng bị chọc giận:
“Em vừa nói cái gì? Không cần tôi quản? Em là người của tôi thì việc của em cũng là việc của tôi! Mọi thứ của em đều là của tôi, kể cả bản thân em cũng vậy!!!!”
“Anh…”
“Linh Chi. Chuyện quan trọng bây giờ không phải đứng đây tranh cãi. Mình nghĩ trước sau gì anh ta cũng biết, nên không cần dấu làm gì.”
Nghe thấy lời của Triệu Y Vân, lúc này Hà Linh Chi mới bình tĩnh lại, nhưng việc để cho Phương Thần Phong biết bí mật kia, cô không can tâm.
Hà Linh Chi dẫn Triệu Y Vân đi về phía chiếc bàn trà trong phòng, Phương Thần Phong cùng Hoắc Trạch Dương cũng đi theo phía sau.
Vừa ngồi xuống ghế, Triệu Y Vân liền lấy trong balo một chiêc hộp nhỏ hình chữ nhật, dài chỉ hơn lòng bàn tay một chút. Mở chiếc hộp ra, bên trong là một ống kim tiêm chứa chất lỏng màu đỏ chót như màu máu. Không chút chần chừ, Triệu Y Vân liền lấy nó ra rồi thử mũi kim, đồng thời Hà Linh Chi cũng kéo cổ áo vai trái xuống. Khi mũi kim tiêm gần chạm vào vai Hà Linh Chi, Phương Thần Phong liền kéo vai cô lùi lại về sau, nghi ngờ hỏi:
“Đây là thứ gì?”
Không quan tâm đến Phương Thần Phong, Hà Linh Chi tránh thoát khỏi bàn tay hắn rồi ra ám hiệu cho Triệu Y Vân tiếp tục. Thấy thái độ của cô vẫn vô cùng ương bướng, Phương Thần Phong phẫn nộ quát lớn:
“ALICE!!!”
Nghe tiếng quát này, Hà Linh Chi thoáng giật mình, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gọi húy danh của cô ra như vậy, hơn nữa lại trong trạng thái vô cùng tức giận. Nhưng vì bản tính ngang ngược nên Hà Linh Chi vẫn không chịu nhượng bộ.
Thấy cô vẫn không nói gì, Phương Thần Phong liền lửa giận nghi ngút. Thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, Hoắc Trạch Dương liền lên tiếng:
“Phong, bình tĩnh lại đi, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói chuyện sau. Nếu cả hai bọn họ đều nóng lòng muốn gặp đối phương vì việc này thì đây chắc chắn là chuyện vô cùng quan trọng. Hơn nữa, bọn họ cũng là đồng đội của nhau nên chắc chắn không thể gây nguy hiểm cho nhau được.”
Nghe vậy, Phương Thần Phong nghĩ ngợi một chút rồi cũng buông tay Hà Linh Chi ra, nhưng sắc mặt của hắn vẫn khó coi như trước.
Thấy tình hình có vẻ hòa hoãn hơn, lúc này Triệu Y Vân mới nang cây kim tiêm lên lần nữa. Mũi tiêm trực tiếp cắm sâu vào vai trái Hà Linh Chi, chất lỏng màu đỏ cũng từ từ được truyền vào người cô. Khi kim tiêm được rút ra, Hà Linh Chi bỗng nắm thật chặt hai bàn tay thành nắm đấm, đầm cúi sâu nhìn xuống dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, cả cơ thể run lên từng hồi như đang phải chịu một cơn đau thống khổ.
Thấy cô như vậy, Phương Thần Phong muốn tiến lên ôm cô thì lại bị Triệu Y Vân cản lại:
“Không được động vào cô ấy lúc này!!!”