Chương 13: Trút giận (1)
Sau khi rời khỏi bar Mộng Ảo, lúc này bốn người các cô đang trên đường trở về biệt thự của mình. Mẫn Giai Kỳ lên tiếng:
“Ái Linh à, vừa nãy lúc cậu cho tên kia một bài học nhìn thật ngầu nha.”
“Cứ tưởng sẽ được một đêm vui chơi thỏa thích, ai ngờ lại xuất hiện hắn ta. Đúng là tên phiền phức.” Hà Linh Chi bực mình lên tiếng.
Còn Nhược Hy Ái Linh thì lạnh nhạt không nói gì. Cô ra tay như vậy là còn quá nhân từ với hắn ta rồi.
Triệu Y Vân từ lúc lên xe đến bây giờ mới lên tiếng:
“Nhưng mà các cậu có thấy tên đó quen mắt không? Còn nữa, lúc chúng ta chuẩn bị khuất dạng ở cửa bar Mộng Ảo, mình có vô tình nhìn thấy một người đàn ông từ trên tầng hai chạy xuống đỡ tên kia. Mà người này mình cũng thấy quen mắt nữa, chẳng lẽ từng gặp ở đâu rồi sao?”
Lúc này Nhược Hy Ái Linh mới chịu lên tiếng:
“Hắn ta là một trong tứ đại tài phiệt, còn người đàn ông thứ hai mà cậu nhìn thấy có lẽ cũng là một trong bốn người đó.”
Lúc này Triệu Y Vân mới nhớ ra mình đã từng nhìn thấy hình của bốn người bọn hắn trong tài liệu điều tra về Phương Thần Phong. Chẳng trách các cô lại cảm thấy quen mắt, thì ra là bọn hắn là tứ đại tài phiệt.
“Nếu là như vậy có khi nào hai người còn lại cũng có mặt ở đó, chỉ là không lộ diện?” Triệu Y Vân tiếp tục lên tiếng.
Mẫn Giai Kỳ đáp:
“Cũng có thể. Xem ra lần này chúng ta vô tình động đến tứ đại tài phiệt rồi.”
Hà Linh Chi quay sang hỏi Nhược Hy Ái Linh:
“Nhưng mà Ái Linh này, tại sao cậu đã biết hắn ta là người của tứ đại tài phiệt mà vẫn muốn động vào hắn?”
Không phải các cô sợ bốn người bọn hắn. Mặc dù Huyết Sắc Bang còn yếu thế hơn so với Hắc Phong Bang một bậc nếu xét về độ uy quyền, nhưng các cô chưa từng sợ hãi bất cứ ai, bất kì bang phái nào.
Bởi vì ngoài thân phận người đứng đầu Huyết Sắc Bang ra thì các cô còn có một thân phận đặc biệt khác, nếu không phải trường hợp cấp thiết thì các cô sẽ không dùng đến thân phận đó. Với lại bây giờ các cô đang lên kế hoạch lật đổ Hắc Phong Bang nên có thể tránh được càng nhiều rắc rối thì kế hoạch càng dễ thực hiện.
Nhưng Hà Linh Chi đâu biết là Phương Thần Phong làm sao có thể dễ dàng hạ gục như vậy. Nếu hắn có thể thua một cách đơn giản như vậy thì hắn không còn là Phương Thần Phong nữa rồi.
Nghe được câu hỏi của Hà Linh Chi, Nhược Hy Ái Linh lại càng tức giận hơn nữa.
“Nếu có thể mình còn muốn phế thứ đó của hắn đi kìa! Dù sao cũng chỉ là tứ đại tài phiệt mà thôi!”
Ba người còn lại đều nhìn Nhược Hy Ái Linh một cách khó hiểu. Tại sao cô ấy lại phản ứng có phần hơi quá vậy nhỉ, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn cô gặp tình huống như vừa nãy, mà Nhược Hy Ái Linh cũng rất ít khi mất khống chế cảm xúc như hôm nay.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra mà bọn cô không biết? Nhưng mà Ái Linh không nói các cô cũng không ép buộc làm gì, ai cũng có những điều riêng tư không muốn cho người khác biết, dù đó có là người thân cận với họ nhất đi chăng nữa.
Còn về phía Nhược HY Ái Linh, tại sao cô lại căm ghét và ghê tởm Tống Hạ Vũ vậy à? Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên cô và hắn chạm mặt nhau. Mà lần nào cũng vậy, đều thực ghê tởm.
Không gian trong xe lại rơi vào mảnh im lặng. Đột nhiên Hà Linh Chi nhìn thấy một bóng người quen mắt ngoài đường, lập tức mặt cô phát ra vô vàn sát khí khiến cho Mẫn Giai Kỳ và Triệu Y Vân cảm thấy lạnh sống lưng.
Lại gì nữa đây ah. Hết Ái Linh giờ lại đến Linh Chi, hai người bọn họ hôm nay thật kỳ quái.
Ngay lập tức Hà Linh Chi quay sang bảo Mẫn Giai Kỳ dừng xe, sau đó từ trong túi sách lấy ra một chiếc mặt na da người đeo lên mặt. Tiếp đến cô mở cửa xe rời đi chỉ để lại một câu ngắn gọn:
“Mình về sau!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!