Cô ấy chắc không phải là cô bé khiến mắt Phùng Dịch Phong đổi màu đấy chứ?
Nhìn khuôn mặt đẹp như tranh của cô, còn mơ hồ mang theo cảm giác quen thuộc khó nói, dường như Trịnh Liên Thành đã lập tức hiểu được.
Anh ta cười lớn, chủ động chào hỏi: "Chào em! Anh là bạn của anh Phong, Trịnh Liên Thành!"
"Chào anh! Em tên Giang Hiểu Nhi!"
Người đàn ông thái độ ôn hòa, Hiểu Nhi cũng mỉm cười, dùng thiện ý đáp lại thiện ý là nguyên tắc của cô.
"Hai người đây là..." Liếc nhìn túi mua sắm trong tay Hiểu Nhi, Trịnh Liên Thành cảm thấy hơi khó tin, Phùng Dịch Phong lại có thể đi dạo phố với phụ nữ sao? Trời sắp nổi bão rồi phải không?
Nhìn hai người trò chuyện qua lại, hình như rất quen thuộc, Hiểu Nhi cũng không nghĩ nhiều, lập tức mở miệng nói: "Về nhà ăn cơm thôi."
Trịnh Liên Thành ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thì tròng mắt rơi ra: "Nhà nào?" Còn ăn cơm?
Vậy đã tiến triển đến bước nào rồi?
Vẻ mặt anh mang theo một "dấu chấm hỏi" to đùng, Hiểu Nhi cũng bị câu hỏi của anh làm cho mơ hồ: Anh còn có rất nhiều nhà sao?
"Nhiều chuyện!"
Sau khi thốt ra hai chữ này, Phùng Dịch Phong đẩy Trịnh Liên Thành ra, đi về phía trước, nào ngờ, sau khi nghe được hai chữ này của anh, Trịnh Liên Thành bĩu môi, căm giận làm mặt quỷ sau lưng, Hiểu Nhi vừa bước theo, vừa vẫy tay với Trịnh Liên Thành:
"Em đi trước nhé, hẹn gặp lại!"
Thấy cô đáng yêu, Trịnh Liên Thành cảm thấy hết sức vui vẻ, đưa mắt nhìn hai người rời đi, ánh mắt anh ánh lên vẻ hứng thú, lấp lánh ý cười.
*
Vì Phùng Dịch Phong xen vào giữa chừng, nên Hiểu Nhi không thể về nhà lấy quà, trên xe, cô gọi điện cho mẹ để bà yên tâm. Cô vốn tưởng chỉ ăn uống bình thường, nhưng vào cửa, cô mới phát hiện cả phòng chật kín người.
Trên đường đi cô không hề để ý đến anh, nhưng vào cửa cô lập tức vô thức kéo một ngón tay anh.
Cảm giác được gì đó, Phùng Dịch Phong mới xoay tay nắm chặt lại, mười ngón tay đan chặt nhau, kéo cô đến ghế sô pha bên cạnh, người đứng dậy đầu tiên là một quý bà được có nhan sắc rất xinh đẹp:
"Dịch Phong về rồi à? Cả nhà đều đang đợi con đấy!"
Phùng Dịch Phong không hề để ý mà quay người sang bên khác: "Bà nội... "
"Hừ!"
Rõ ràng bà rất bất mãn, hừ một tiếng, khiến Hiểu Nhi bỗng cảm thấy chùng xuống.
Trong lòng đang chán nản thì thấy bà ấy quay đầu, sắc mặt u ám lập tức biến thành vui vẻ: "Ồ...! Đúng là cháu đã dẫn người về rồi?"
Bà đứng dậy, khuôn mặt rạng rỡ giống như là nhặt được vật báu: "Lần này quả nhiên cháu không lừa bà, mau, mau tới ngồi đi."
Dù không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng Hiểu Nhi khẽ liếc mắt, cũng chú ý thấy vẻ mặt của người trong nhà ở hai thế cực hoàn toàn đối lập, có người vui vẻ có người buồn bã.
Cô vốn tưởng sẽ có là một bữa tiệc Hồng Môn Yến, nào bà nội anh không hề hỏi gì nhiều tới tên và công việc của cô.
Sau khi tiếp xúc, trực giác cho cô biết, ngoài bà nội, Phùng Dịch Phong đều lạnh lùng với tất cả mọi người, xem ra anh còn thân thiện với ba cô hơn cả nhà chú hai của anh.
Cô cũng chú ý tới một chuyện khá đặc biệt, trong nhà, ngoài những đàn ông lớn tuổi và Phùng Dịch Phong là mắt màu xanh đen, thì mắt người khác đều là màu đen, điều này khiến anh trở nên đặc biệt nổi bật giữa những người trẻ.
Cả buổi tối, Phùng Dịch Phong toàn ngồi bên cạnh bà nội, rất ít nói. Từ trên người anh, Hiểu Nhi cảm nhận được một hơi thở cô độc mạnh mẽ. Chính xác là trong nhà này, mọi người đều về một phe, chỉ mình anh một phe, Hiểu Nhi lập tức cảm thấy rất thương anh.
Bữa tối nhanh chóng được chuẩn bị xong, khi mọi người bắt đầu ăn, Hiểu Nhi mới gắp ít rau xanh đặt vào bát Phùng Dịch Phong, xem như đáp lại việc anh mới gắp cho cô miếng thịt gà.