Cuối cùng Hiểu Nhi vẫn bị người nào đó ngang nhiên đánh thức, ngọn lửa ham muốn dồn nén bấy lâu đã xua tan đi đêm tối lạnh lẽo, đồng thời cũng hâm nóng hai trái tim quạnh quẽ bấy lâu, nồng cháy, triều miên cả đêm.
Tới tận lúc hừng đông, cuộc mây mưa cuồng nhiệt ấy mới đi đến hồi kết.
Như vừa mới thoát ra khỏi cuộc rượt đuổi với quỷ dữ, Hiểu Nhi bủn rủn toàn thân, rồi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, lần thứ hai tỉnh dậy là do vì bị cuộc điện thoại của cô nàng đồng nghiệp Lã Tiểu Mai đánh thức.
"Mai à?" Tuy đã tỉnh giấc nhưng cô vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
"Chị Nhi, chị đang làm gì vậy? Em gửi cho chị nhiều tin nhắn thế mà sao chị không trả lời em? Hôm nay, phòng mình họp bàn về kế hoạch tháng sau, sẵn tiện thảo luận về mấy dự án hợp tác với các tập đoàn lớn nữa? Trưởng phòng đang nhắc chị kìa..."
Cuộc điện thoại chẳng khác nào một gáo nước lạnh tặt vào mặt, Hiểu Nhi lập tức tỉnh ngủ:
"Chuyện đó, chuyện đó, nhà chị có việc đột xuất, mải việc quá nên quên mất! Mai, chị sẽ gọi điện thoại cho trưởng phòng, em giúp chị bổ sung viết đơn xin nghỉ nhé, chắc là chị sẽ đến muộn một lúc! Nhờ em nhé… "
Cúp điện thoại xong, Hiểu Nhi liền quýnh quáng hết cả lên.
Cô gọi điện cho quản lý, tìm cớ để giải thích, bị phê bình một lúc, nhưng cũng coi như là êm xuôi. Khi tỉnh táo hẳn, cô mới phát hiên, đã mười rưỡi sáng rồi.
"Chết cha! Thưởng chuyên cần tháng này của mình!"
Đang ão não thì một cánh tay vòng qua eo cô, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống vai, cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp nam tính nhưng cũng rất êm tai cất lên:
"Chào buổi sáng, em yêu!"
Ăn no uống đủ lại còn được ngủ một giấc ngon nên tâm trạng của Phùng Dịch Phong tốt vô cùng.
Hiểu Nhi trề môi, tức muốn khóc, cô quay lại, đấm thùm thụp vào người anh: "Đều tại anh, tại anh hết, tiền thưởng chuyên cần tháng này của em một đi không trở lại rồi, ấn tượng tốt đẹp bấy lâu bị hủy hết rồi, lại còn bị quản lý phê bình nữa chứ!"
Nửa đêm còn chạy đến đón cô thì cũng thôi đi, vậy mà vừa về đến nhà còn hành cô mệt muốn chết, nếu không phải tại anh không chịu kềm chế, làm cô sức cùng lực kiệt thì cô đâu có mệt đến mức ngủ quên chứ?
Lần này đúng là bị anh hại rồi!
Cô sực nhớ ra chuyện mình nửa đêm chạy ra khỏi nhà, không biết mẹ có nhìn thấy giấy nhắn cô để lại không. Cô quay người sang, lấy điện thoại gọi về nhà, để giải thích với mẹ một tiếng.
Thấy cô đặt điện thoại xuống, Phùng Dịch Phong bĩu môi, vẻ mặt ấm ức, anh ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng nịnh nọt:
"Được rồi, đừng giận nữa mà! Là anh sai, anh sẽ bù cho em gấp đôi được không nào?"
Hiểu Nhi chỉ mím môi chứ không lên tiếng.
Cầm di động lên, Phùng Dịch Phong thật sự tặng cho cô một bao lì xì siêu to khổng lồ!
[Tiền thưởng chuyên cần của bà xã]?
Vốn dĩ cứ tưởng rằng anh muốn chọc cho cô vui nhưng khi Hiểu Nhi tiện tay mở ra xem thử thì thấy được một khoản: 27 triệu?
Nhiều thế?
Cô giật mình nhìn lại: "Quá sáu trăm nghìn là phải chuyển khoản mà nhỉ?"
Tuy rằng suốt ba năm qua, cuộc sống gia đình cô rất khó khăn, nhưng trải qua nhiều chuyện, cô càng hiểu rõ, chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ. Cho nên, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ tham tiền của người khác, bởi vì cô hiểu quá rõ, lấy tiền của người ta rồi bản thân sẽ phải trả giá nhiều hơn! Đột nhiên được lì xì cho số tiền lớn như vậy, cô không quen cho lắm.
"Sao vậy? Vẫn còn nghi ngờ số tiền lì xì mà anh cho em sao?" Đúng là cô bé ngốc nghếch!
Sau đó, Phùng Dịch Phong lại gửi cho cô một cái nữa, Hiểu Nhi nghe tiếng chuông báo nhưng không dám click vào, cuối cùng vẫn là Phùng Dịch Phong click hộ cô.
Ước chừng gửi cho cô chỉ có nhiều chứ không ít, anh mới nói: "Gấp đôi rồi! Em không được tức giận nữa nhé!"
Chẳng phải số tiền thưởng chuyên cần này còn nhiều hơn cả tiền lương của cô rồi sao! Trong lòng tuy vẫn có cảm giác không thoải mái lắm nhưng nghĩ tới chuyện đúng là cô đang thiếu tiền, nên cuối cùng, không ra vẻ nữa, nhưng ánh mắt rũ xuống chất chứa điều khó nói.
Lúc này, điện thoại của Phùng Dịch Phong đổ chuông…