Doãn Tư Thần lười biếng dựa vào ghế ở quán bar, nhẹ nhàng dùng ngón tay lắc nhẹ ly rượu, màu đỏ tươi của rượu làm anh rất vừa ý.
Đây là rượu mà trợ lý thân cận đã mang về từ một hầm rượu lâu năm ở bên Pháp. Giá bán trên thị trường của loại rượu này là một trăm ngàn đô Mỹ một chai, mà hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được.
Bởi vì mỗi năm chỉ sản xuất ra tổng cộng một ngàn chai, thật sự cung không đủ cầu, một người được uống thì người khác sẽ mất cơ hội thưởng thức.
Cũng phải là người như Doãn Tư Thần mới có thể tùy tiện mang theo một chai rượu giá trị như vậy ở bên người, nhưng với anh thì đây cũng chỉ nước uống giải khuây lúc rảnh rỗi.
Doãn Tư Thần vừa lắc lắc ly rượu, vừa suy nghĩ linh tinh về Cố Hề Hề, không biết cô nói chuyện với mẹ như thế nào rồi? Chuyện như vậy thì cô ấy có thể mở miệng nói thẳng sao? Nếu không nói được, liệu cô có nghĩ đến việc cậy nhờ anh không?
Đột nhiên anh có cảm giác rất mong chờ, chỉ cần cô mở lời thì anh sẽ thay cô xử lý hết đống lộn xộn này..
Cố Chân Chân tìm hoài không thấy Doãn Tư Thần nên có phần nhụt chí, suy nghĩ đến quán bar thử xem vận may, nếu vẫn không gặp thì thôi đành từ bỏ trở về.
Không ngờ lúc cô ta bước vào quán bar này, vừa ngẩng đầu lên thì tầm mắt đã bị bóng dáng cao lớn kia làm hấp dẫn!
Doãn Tư Thần chính là có khả năng này.
Mặc kệ anh xuất hiện ở nơi nào, dù có ăn mặc xuề xòa nhất đều là người nổi trội ưu tú giữa đám đông, nhận ra anh giữa chỗ đông người là việc rất dễ dàng.
Loại khí phách phong trần và lạnh lùng này quả nhiên là vũ khí sát thương tất cả phụ nữ.
“Anh.. anh rể!” Cố Chân Chân dụi dụi mắt vì cứ sợ nhìn lầm người. Sau khi xác định đúng là Doãn Tư Thần thì lập tức móc ra chai nước hoa rẻ tiền xịt lên người hai lần, rồi vọt tới trước mặt anh.
Ngửi được mùi nước hoa nồng nặc rẻ tiền, Doãn Tư Thần nhíu mày lại khó chịu.
Cố Chân Chân làm vẻ như tình cờ gặp gỡ: “Trùng hợp quá! Anh cũng tới đây sao?” Không đợi Doãn Tư Thần trả lời, cô ta đã dày mặt ngồi xuống bên cạnh anh.
Doãn Tư Thần không có phản ứng gì với sự xuất hiện của Cố Chân Chân, vẫn tiếp tục nhâm nhi ly rượu đỏ.
Cố Chân Chân thấy Doãn Tư Thần thậm chí không thèm liếc nhìn mình dù chỉ một lần, cảm thấy xấu hổ pha lẫn tức giận mà đỏ mặt. Cô ta tốn công trang điểm tinh xảo như vậy, anh không thèm nhìn sao?
Không lẽ biểu hiện chưa đủ?