Bộ trà cụ mà Vân gia đưa tới quả nhiên tương xứng với tạo hình của Hề Hề ngày hôm nay, trái ngược với những bộ trà cụ mới tinh của các đội tuyển khác, thì bộ trà cụ này đích thật là cổ xưa. Bất quá đó chỉ là cái nhìn đơn thuần của người bình thường, ánh mắt người lão làng chỉ cần liếc nhìn sẽ nhận ra ngay đó chính là di vật chân chính từ thời Thịnh Đường!
Vân gia vậy mà lại có thể dùng một bộ trà cụ cổ xưa giá trị hơn cả ngàn vạn để biểu diễn trà nghệ!
Doãn Tư Thần và bá tước Phillips thì còn đỡ, nhưng Đông Phương Nhàn đã xúc động đến mức đỏ bừng hai mắt, còn nhà dân tộc học Matsumoto lại bàng hoàng thốt lên: “Ôi trời, rốt cuộc thì cô ấy đã học được những nghi lễ này ở đâu? Bộ trà cụ đó rõ ràng là..”
Lời tiếp theo thì ông ấy đã kϊƈɦ động không nói nên lời.
Sau vòng thi đấu đầu tiên thì đài truyền hình địa phương đã đưa tin, người biên tập viên vô cùng xúc động mà nói: “Đây đúng là màn biểu diễn trà nghệ đẹp nhất tôi từng chứng kiến. Thật không ngờ ngoại trừ Nhật Bản ra còn có một quốc gia khác có thể giữ gìn bảo tồn đầy đủ những lễ nghi trà đạo một cách chỉn chu hoàn mỹ như thế này. Tiếng hát kia thật trong trẻo mỹ diệu, tôi thật sự rất muốn hỏi ai là tác giả của bài hát đó, lời ca đượm buồn thấm sâu vào lòng người..” Người biên tập viên cứ ôm chặt micro nói không ngừng nghỉ đến mức nước miếng văng tứ phía.
Sau khi Hề Hề biểu diễn trà nghệ thì từ tốn rót đầy năm tách trà, đặt lên khay bước đến mời năm vị giám khảo nhấm thưởng thức.
Bá tước Phillips nhẹ nhàng nếm tách trà đầu tiên, đôi mắt màu hồng bảo thạch ý vị thâm trường nhìn Hề Hề và nói một câu: “Quý cô đây luôn làm tôi ngạc nhiên thú vị!”
Hề Hề rũ mắt mỉm cười, nụ hoa nơi ấn đường càng thêm kiều diễm.
Doãn Tư Thần nâng tách trà, điềm đạm nhấp một ngụm, thanh âm trầm ấm: “Làm rất tốt!”
Hề Hề nhanh chóng ngước nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, hai người trong nháy mắt cùng nhìn nhau, ý tứ không cần nói nhiều.
Thời điểm Hề Hề đi đến trước mặt ba vị giám khảo còn lại, Matsumoto lập tức khẩn trương hỏi: “Xin hỏi tiểu thư đây sao có thể làm được như vậy?”
Hề Hề tức khắc hiểu ý đối phương, tức thì đáp lại bằng tiếng Nhật: “Đây đều là tài nghệ gia truyền.”
“Gia truyền? Cô là?” Matsumoto nhất thời ngây ngẩn cả người, nhịn không được hỏi: “Tiếng Nhật của tiểu thư thông thạo thế này, gia tộc nhà cô có người nào là người Nhật sao?”
“Không, không có.” Hề Hề tươi cười: “Huyết thống của Vân gia vẫn luôn thuần khiết, chính thống là người Trung Quốc.”
Không đợi Matsumoto mở miệng thì Đông Phương Nhàn đã lên tiếng: “Nghe nói tiểu thư là em gái của Vân Nặc?”
Hề Hề hơi sửng sốt: “Đúng, xin hỏi người là?”
“Ta là giáo sư của Vân Nặc ở đại học M.” Nói đến đây thì hốc mắt của Đông Phương Nhàn càng thêm đỏ ửng: “Hôm nay ở đây có thể gặp tiểu thư, thật như đã được nhìn thấy Vân Nặc thêm lần nữa.”
“Giáo sư, chị của con sẽ rất tự hào vì được làm học trò của người.” Đôi mắt Hề Hề hiện lên sự thương cảm, cô liền trấn an cảm xúc của đối phương: “Con cũng rất hãnh diện về chị ấy.”
Đông Phương Nhàn xúc động gật gật đầu thật mạnh.
Vị giám khảo cuối cùng, quý bà Elissa thấy được cảnh tượng này thì còn có thể nói gì, bà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Vân tiểu thư, Châu Úc luôn hoan nghênh cô!”
Hề Hề nở một nụ cười sáng lạn, đối với những lời của các vị giám khảo thì cô đã biết được đánh giá của họ: “Đa tạ các vị giám khảo và giáo sư.”
Thấy Hề Hề được coi trọng và tán dương thì Clarence quả thật muốn phát điên rồi, cô ta không ngừng liếc nhìn về phía bá tước Phillips ngầm ra hiệu. Cô ta bỏ công lôi kéo bá tước Phillips từ Anh quốc xa xôi đến đây không phải là để tạo vị thế cho Vân gia nhị tiểu thư Vân Hề!
Vừa rồi Clarence nhìn thấy Hề Hề và Doãn Tư Thần liếc mắt đưa tình là đã nhịn không nổi mà tức tối, nhưng cô ta là đại diện cho đội tuyển Anh quốc nên không thể làm gì khác ngoài việc ngồi yên tại khu vực của mình. Điều duy nhất cô ta có thể làm là mỏi mắt trông ngóng bá tước Phillips mau mau đem người phụ nữ Trung Quốc này đi chỗ khác để khỏi chướng tai gai mắt!
Mặc Tử Hân nãy giờ vẫn ngồi yên tại chỗ ngồi của anh, từ xa xa luôn dõi theo Hề Hề, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô một giây, luôn mải ngắm nhìn dung mạo thanh tao của nữ quan sứ giả trà nghệ thời Thịnh Đường. Trong đáy mắt anh loé lên thứ cảm xúc khiến người khác khó mà nhận định được anh đang nghĩ gì.
Sau khi trận đấu đầu tiên kết thúc thì năm vị giám khảo lập tức cho điểm.
Khi mức điểm tuyệt đối của đội tuyển Trung Quốc được công bố thì toàn hội trường không có một ai kinh ngạc.
Một màn biểu diễn tinh vi hoàn mỹ cùng những lễ nghi chuẩn mực như vậy, xin hỏi những người khác có ai dám nói không phục? Có bản lĩnh thì hãy đầu tư một bộ trà cụ hoàng tộc chân chính từ thời phong kiến và cả những nghi thức lễ nghi hoàn chỉnh đi?
Nếu trận tỷ thí đầu tiên giới truyền thông nói về đội tuyển Trung Quốc, thì trận đấu tiếp theo dường như họ chỉ có thể nói về Hề Hề. Ở hiệp đấu này thì Hề Hề và cả đội đều thay đổi tất cả trang phục, bối cảnh và đạo cụ.
Hề Hề đổi phục sức của Nguyên triều bước ra sân khấu, theo sau là các thành viên cùng đội hãnh diện mang theo bộ trà cụ bằng sứ Thanh Hoa. Một khắc này cả toàn trường đều ngỡ ngàng, không ai nói được lời nào, không gian cực kỳ tĩnh lặng.
Đây chính là bộ trà cụ bằng sứ Thanh Hoa, đặc trưng bởi hai màu trắng và xanh!
Ở một phiên đấu giá danh tiếng cách đây khá lâu thì một bộ sứ tương tự đã có giá trị lên tới hàng trăm triệu!
Bộ sứ Thanh Hoa này chưa thể xem là tôn quý nhất, nhưng chắc chắn một điều, giá trị không hề nhỏ, hoàn toàn có thể đại biểu cho địa vị và sự tôn vinh của một nền văn hóa điển hình của Nguyên triều. Ở một cuộc thi đấu trà nghệ nho nhỏ mà lại có thể đem ra một bộ trà cụ thế này, hỏi sao lại không gây chấn động?
Người biên tập viên phụ trách phỏng vấn truyền hình trực tiếp cuộc thi đã sửng sốt không nói nên lời, cứ nhìn chằm chằm vào bộ trà cụ mà không hề chớp mắt.
Vốn dĩ cuộc thi đấu trà này chỉ là một hoạt động địa phương tại huyện Nara để thu hút thêm khách du lịch, vậy mà giờ đây bởi vì màn trình diễn quá hoàn mỹ kinh diễm của đội tuyển Trung Quốc đã khiến cả Nhật Bản, thậm chí cả toàn cầu đều phải bị thu hút không rời mắt.
Đài truyền hình Tokyo tạm thời quyết định cắt ngang các chương trình đang phát sóng để truyền hình trực tiếp cuộc thi đấu này. Khi kênh truyền hình thay đổi tiết mục thì người dân cũng bỏ ngang việc đang làm, sôi nổi theo dõi cuộc thi.
Dân cư mạng càng bình luận xôn xao hơn nữa, tất cả đều tò mò không biết bộ trà cụ mà đội tuyển Trung Quốc đang dùng có phải thật sự là sứ Thanh Hoa chân chính được lưu lại từ thời Nguyên triều hay không.
Mà lúc này, các nhà khảo cổ của Nhật Bản đều bị kinh động, họ liền gọi lên đài truyền hình yêu cầu phải có thật nhiều cảnh quay cận cảnh để họ có thể chiêm ngưỡng bộ trà cụ kia. Tức khắc sau đó các máy quay đều chĩa vào Hề Hề và bộ trà cụ bằng sứ Thanh Hoa, nhưng việc này tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến màn biểu diễn của cô.
Bà nội nói rất đúng, đây là thời cơ để Vân gia lấy lại danh tiếng để trở mình vực dậy!
Vậy nên Hề Hề sẽ không ngại để cho đôi mắt Tả Luân Nhãn (*) của bọn họ được một dịp thấy rõ bộ trà cụ cô mang đến có phải sứ Thanh Hoa lưu truyền từ thời Nguyên triều hay không!
(*) Tả Luân Nhãn: Để giải thích từ này hơi khó, ad tìm trêи google thấy toàn về truyện tranh Naruto, đại ý thì đây là là đôi mắt siêu nhiên, có thể ghi nhớ mọi thứ từng xem và thôi miên người khác.
Một vị giám đốc của một bảo tàng cổ đã kinh hãi đến mức trượt chân té ngã, run run tay chỉ vào bộ trà cụ trêи tivi mà thốt lên, đây quả thật là sứ Thanh Hoa từ thời đại Nguyên triều! Thời điểm ông ta công bố nhận định này trêи mạng xã hội thì những người yêu thích khảo cổ học giống như muốn phát điên rồi!
Cô gái đang biểu diễn trà nghệ kia là ai chứ? Sao có thể đem hẳn một bộ trà cụ sứ Thanh Hoa đến đây? Rốt cuộc thì gia tộc đứng đằng sau cô là ai, lịch sử gia tộc này phải thâm sâu tới mức độ nào?
Thân phận của Hề Hề chẳng mấy chốc đã bị người hiếu kỳ tìm hiểu công khai tất tần tật!
Khi bọn họ biết cô gái với vẻ mặt lãnh ngạnh kiêu ngạo trong trang phục Nguyên triều kia là người đến từ Trung Quốc, lại là hậu nhân của gia tộc họ Vân thần bí, tất cả đều sửng sốt thật lâu, sau đó mới nói: “Vân gia đúng là đã tới lúc quật khởi!”
Vân gia đã yên hơi lặng tiếng quá nhiều năm rồi..
Từ thời kiến quốc thuở xa xưa thì Vân gia luôn an tĩnh, không khom lưng cúi đầu trước quyền thế, lại không ham muốn hư danh, yên lặng đến mức toàn thế giới đều cho rằng Vân gia đã biến mất.
Trêи thực tế thì ba năm trước đây Vân gia đã từng biến mất.
Biến mất hoàn toàn giữa vùng Châu Á Thái Bình Dương mênh mang này!
Nhưng ba năm sau Vân gia lại hiên ngang tái xuất lần nữa!
Có vẻ như hiện tại Vân gia không định tiếp tục yên lặng, chính thái độ cuồng ngạo này đã nói lên điều đó.
Để xem, những gia tộc kia có gì để tự hào?
Chính Vân gia chúng tôi đây mới là thư hương thế gia truyền từ ngàn năm!
Sau khi Hề Hề biểu diễn trà nghệ cổ truyền của thời Nguyên triều xong, thì mọi người ở hội trường lại kϊƈɦ động yêu cầu cô biểu diễn thêm một lần nữa để họ được dịp thỏa nhãn.
Hề Hề khó xử nhìn thoáng qua ban giám khảo.
Doãn Tư Thần thân là người đại diện của ban tổ chức, đồng thời là ban giám khảo, dĩ nhiên anh có quyền lên tiếng.
“Tôi vừa nhận được điện thoại của ngài thị trưởng Tokyo, cuộc thi đấu ngày hôm nay quả thật có chút không công bằng với các đội tuyển khác, bởi vì thực lực của Vân gia quá mức cường hãn kinh người. Bất quá, ngài thị trưởng rất ngưỡng mộ học thức của Vân gia và muốn được chiêm ngưỡng tài nghệ của con gái Vân gia.” Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên, tâm tình của anh bây giờ không thể nào tốt hơn được nữa: “Đội tuyển Trung Quốc trong cuộc thi này đã là ông vua không ngai rồi, ban giám khảo chúng tôi cũng không thể có lời dị nghị gì khác. Bởi vậy nên hãy chờ khi màn biểu diễn của Vân tiểu thư kết thúc thì các đội khác sẽ tiếp tục.”
Hề Hề cười nhạt: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Mục đích thật sự của cô không phải là vị trí quán quân của cuộc thi này, cô chỉ muốn Vân gia lần nữa có thể tỏa sáng trước toàn thể thế giới, chỉ cần đạt được điều này thì quá trình diễn ra thế nào đều không quan trọng.
Đội tuyển Trung Quốc nghe vậy thì đã vui mừng đến quên hết mọi thứ! Có được sự ủng hộ mạnh mẽ thế này thì cả thi đấu xem ra cũng không cần, coi như là cầm chắc chức quán quân trong tay.
Tiếp theo, Hề Hề cùng các thành viên trong đội biểu diễn trà nghệ của thời Thanh triều, và cả trà nghệ của giai đoạn cận đại lẫn hiện đại, thậm chí còn có hạng mục biểu diễn của một số quốc gia khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!