Vừa xuống phi cơ, Cố Hề Hề nhịn không được mà run nhè nhẹ, nói: “Không ngờ trời lại trở lạnh đến như vậy!”
“Ừ, mấy ngày nay thời tiết thay đổi.” Doãn Tư Thần đi bên cạnh đỡ lấy Cố Hề Hề, dịu dàng nói: “Trong nhà đã bật sẵn lò sưởi, về nhà thì sẽ không lạnh nữa.”
“Chúng ta không ghé qua thăm bà nội trước sao?” Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn anh.
“Không cần.” Doãn Tư Thần lập tức trả lời: “Anh đã gọi điện báo cho bà nội rồi, em trước tiên phải đi làm kiểm tra sức khoẻ tổng quát đã! Dù sao bác sĩ bên ngoài cũng không yên tâm được, vẫn nên để bác sĩ trong nhà kiểm tra lại!”
Cố Hề Hề lè lưỡi hóm hỉnh, chồng của cô quả nhiên vẫn luôn bá đạo!
Mộc Nhược Na xuống phi cơ cũng rùng mình mà run lập cập, nói với Mặc Tử Huyên: “Đi đi đi, đến nhà tôi sưởi ấm một chút đi! Người ta bây giờ là vợ chồng son, kỵ nhất là có người khác quấy rầy, mình không nên làm kỳ đà cản mũi!”
Mặc Tử Huyên cười khiêm tốn: “Được, vậy tôi đây phải làm phiền cậu một chút.”
Cố Hề Hề cười nói: “Hai người thật sự không muốn đi với tôi sao?”
“Đi đi đi, hai người vợ chồng ân ái đừng ở trước mặt ngược chết đám độc thân chúng tôi!” Mộc Nhược Na vẫy tay nói: “Có việc gì thì gọi điện thoại hoặc dùng wechat cũng được! Đi nào, chúng ta đi thôi!”
Mộc Nhược Na kéo tay Mặc Tử Huyên nhanh chóng chui vào một chiếc xe, hướng về phía Cố Hề Hề xua xua tay rồi nghênh ngang rời đi.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nở nụ cười rồi theo Doãn Tư Thần lên xe đi hướng về nhà. Biệt thư kia bây giờ đã hoàn toàn đứng tên Cố Hề Hề, cô bây giờ là người có nhà có tiền nha.
Ô tô vừa dừng lại thì Cố Hề Hề liền thấy thím Trương và quản gia dẫn theo toàn bộ người hầu trong nhà đứng hết ở cổng nghênh đón. Cô ngẩn người, sao lại bày trận địa lớn như thế này?
Cố Hề Hề lúc này mới chợt nhận ra cô đã rời khỏi nhà rất lâu..
“Cung nghênh thiếu gia, thiếu phu nhân về nhà!” Thím Trương dẫn đầu một nhóm người hầu đồng thanh hô.
“Cảm ơn mọi người.” Cố Hề Hề cười, lấy tay túm chặt áo khoác và nói: “Sao lại đứng bên ngoài hết thế này? Mau vào nhà cho ấm đi! Thời tiết này rất lạnh!”
Nhưng mọi người vẫn đứng tại chỗ không động đậy, đến khi Doãn Tư Thần nhàn nhạt nói: “Thiếu phu nhân nói gì không nghe thấy gì sao? Mọi người mau đi vào đi.”
“Vâng, thiếu gia!” Thím Trương và quản gia cùng một nhóm người hầu lúc này mới cúi đầu cung kính tách ra hai bên, để chừa một lối đi vào cửa chính. Đến khi Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần vào nhà xong thì họ mới đi theo vào.
Cố Hề Hề vừa đặt chân vào nhà lập tức cảm thấy cực kỳ ấm áp, đúng là ở nhà của mình vẫn thoải mái nhất.
Người hầu mang đến một ly trà sữa thơm nức, Cố Hề Hề nhận lấy uống hai ngụm mới cảm thấy hàn khí trong người được xua tan đi chút ít.
Thím Trương giúp Cố Hề Hề cởi áo khoác, thay giày rồi nói: “Thiếu phu nhân, mấy bữa nay trời trở lạnh thất thường, tốt nhất không nên ra khỏi nhà. Chờ thời tiết ổn định lại rồi muốn đi đâu vẫn chưa muộn.”
Cố Hề Hề nghĩ một lát, quay đầu hỏi Doãn Tư Thần: “Doãn nhị thiếu gia khi nào trở về?”
Ở trong nhà này chỉ có Doãn lão phu nhân và Cố Hề Hề mới dám ở trước mặt Doãn Tư Thần nhắc đến cái tên Doãn Tư Dược.
Quả nhiên sắc mặt Doãn Tư Thần có chút hơi khó coi nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi của cô: “Có lẽ khoảng năm ngày nữa.”
Cố Hề Hề gật đầu.
“Đi thôi, cùng anh tới thư phòng.” Doãn Tư thần tiến lên nắm lấy tay Cố Hề Hề đi về phía cầu thang, hướng lên tầng trên.
Cố Hề Hề cũng thuận ý đi theo anh.
Thím Trương cùng mọi người đều thấy rõ, lần này thiếu gia và thiếu phu nhân trở về, tình cảm của hai người càng thêm mặn nồng. Thiếu gia ở bên ngoài luôn lãnh đạm cao ngạo, nhưng đứng trước mặt thiếu phu nhân đều cầm lòng không đặng mà dịu dàng ôn nhu.
Cố Hề Hề không biết Doãn Tư Thần muốn nói gì, nhưng cô biết chuyện này chắc chắn không thể để người ngoài biết được.
Sau khi vào thư phòng, Doãn Tư Thần đích thân đóng cửa xong mới lôi kéo Cố Hề Hề ngồi xuống sofa, bộ dáng vô cùng nghiêm túc nói chuyện: “Hề Hề, anh muốn tự mình kể cho em nghe chuyện này. Tuy bây giờ dựa vào thân phận và địa vị của em cũng không cần thiết phải e dè đến vậy, nhưng vì an toàn của bản thân, em vẫn nên cẩn thận một chút.”
Cố Hề Hề gật đầu.
“Em có biết Doãn nhị thiếu gia là người như thế nào không?” Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng.
Cố Hề Hề mờ mịt lắc đầu.
“Là em trai của anh, cậu ta là một đứa con ngoài giá thú.” Khoé miệng Doãn Tư Thần hiện lên sự lãnh đạm xen lẫn một chút ưu tư, đáy mắt loé qua vẻ sát khí.
Cố Hề Hề sửng sốt, sự thật này là điều cô hoàn toàn không nghĩ tới.
“Ba của anh từng có một người hồng nhan tri kỷ, nhưng bản thân ông lại không thể làm chủ hôn nhân của mình, nên đã đồng ý lấy mẹ anh theo sự sắp đặt của bà nội. Mẹ anh trước nay đều là người phụ nữ cường thế, điều này em cũng thấy rồi. Sau khi kết hôn, trong lòng ba cảm thấy mẹ không bằng vị hồng nhan tri kỷ ôn nhu kia, nên từng có thời gian qua lại ở bên ngoài và bao dưỡng bà ta, hai người họ còn có với nhau một đứa con. Ba anh cẩn thận giấu kín mọi chuyện, nhưng làm gì có bức tường nào chắc chắn đến mức có thể che được gió trời chứ, rốt cuộc việc cũng bại lộ. Lúc mẹ anh biết chuyện này thì rất tức giận, nhất quyết không bỏ qua.”
“Khi đó anh còn rất nhỏ, ba mẹ bởi vì chuyện này mà mâu thuẫn tranh chấp, trong một lần cãi vã thì ông đã hung hăng đánh mẹ anh một cái bạt tai..” Doãn Tư Thần thở dài tiếp tục nói: “Gia tộc của mẹ anh không phải là một gia tộc bình thường, cho nên gia đình bên ngoại liền tức khắc tìm đến tận Doãn gia. Bà nội biết chuyện cũng nghiêm khắc răn dạy ba anh một trận. Thời điểm đó bà nội vẫn chưa phải là người nắm quyền điều hành tập đoàn Doãn thị, cho nên bà chỉ có thể ra vẻ để vuốt giận gia tộc phía bên ngoại của anh, tuyên bố người đàn bà đó và đứa con riêng của ba anh sẽ không được bước chân vào Doãn gia, cũng không có quyền thừa kế của Doãn gia.”
“Chính lúc ấy quyền thừa kế của anh đã được công nhận. Nhưng sau này đã xảy ra một chuyện làm cho cái gia đình này hoàn toàn sụp đổ!” Doãn Tư Thần nắm lấy tay Cố Hề Hề, nhẹ nhàng nói: “Đây là điều anh căm ghét nhất ở bọn họ, ba anh là một người yếu đuối, sự yếu đuối đó thể hiện ở việc ông không hề minh bạch rõ ràng trong việc lựa chọn giữ gìn gia đình của mình hay là lựa chọn duy trì mối quan hệ với người đàn bà kia. Năm ấy là sinh nhật mười tuổi của anh, vốn dĩ ba nói muốn cùng anh ăn sinh nhật nhưng kết quả thì nửa đường lại bị người đàn bà kia gọi đi. Mẹ anh khi biết chuyện thì nổi trận lôi đình, chạy tới nhà riêng của người đàn bà kia, trong lúc kích động đã đẩy bà ta ngã từ trên cầu thang xuống làm cho bà ta sảy thai.”
Cố Hề Hề lập tức bưng tay che kín miệng.
“Sau chuyện đó, ba anh đã tỏ thái độ rất quyết liệt, nhất định không quay trở về nhà nữa. Nhưng ở bên ngoài thì hai người họ vẫn giả bộ là phu thê ân ái, vì muốn lừa gạt anh nên đã đưa anh ra nước ngoài học tập. Chính là lúc đó anh mới biết Nhiễm Tịch Vi.. Thôi, tạm thời không nói chuyện này. Vào năm anh hai mươi tuổi, đã xảy ra một chuyện khiến mẹ anh càng thêm căm hận. Ba anh muốn đem Doãn Tư Dược trở về Doãn gia và công khai thân phận của cậu ta.”
“Mẹ anh cực kỳ nổi giận nên đã cố tình hủy phanh xe ô tô để cùng chết với ông, nhưng không ngờ tới trên xe lúc đó còn một người vừa mới trở về nước là anh đây. Ở thời điểm phanh xe bị đứt, mẹ anh vốn dĩ có thể chạy đi nhưng vì cứu anh mà bị ô tô cứa chặt đứt hai chân!” Doãn Tư Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Hề Hề, anh không biết em có thể hiểu được tâm tình của anh hay không, nhưng ngay lúc đó anh thật sự sợ hãi. Trước đó anh được sống trong sự bảo hộ che chở của gia đình, suy nghĩ về mọi chuyện rất đơn thuần, cho rằng chỉ cần cố gắng học tập thành tài rồi tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc. Nhưng chính ngày hôm đó thì tất cả đều thay đổi!
” Lúc ấy tâm trí anh bởi vì chuyện tình cảm mà bấn loạn, thời điểm xảy ra tai nạn đó anh vẫn không thể hồi phục tinh thần. Đến khi anh định thần được thì mọi chuyện đã xảy ra.. “Vẻ mặt Doãn Tư Thần thống khổ:” Ba anh rơi xuống vực đến nay chưa rõ tung tích, mẹ anh thì bị cắt mất hai chân mang theo tật nguyền vĩnh viễn. Thời điểm đó anh hiểu mình phải trưởng thành, nên đồng ý tiếp nhận sự an bài của bà nội mà tiếp tục ra nước ngoài để rèn luyện. Anh đã từ từ thay đổi, từ một cậu ấm sống trong hạnh phúc, dần dần trở thành một đao phủ lãnh khốc. ”
” Vì sao anh lại nói vậy? “Cố Hề Hề khó hiểu nhìn anh.
” Bởi vì sau này anh đã điều tra ra một sự thật. Năm đó người đàn bà kia cố ý khiêu khích mẹ anh đẩy bà ta lăn xuống cầu thang sảy thai. Mục tiêu chính là Doãn gia, bà ta đâu thể cam tâm chỉ là một cái bóng chứ? Bà ta muốn vị trí phu nhân của Doãn gia. “Doãn Tư Thần cười lạnh một tiếng:” Lúc xảy ra chuyện, người đàn bà đó chạy đến khóc lóc kể lể trước mặt bà nội, cầu xin bà nội tiếp nhận Doãn Tư Dược. Nếu Doãn Tư Dược bước chân vào cổng Doãn gia, thì đồng nghĩa với việc quyền thừa kế sẽ được chia thêm cho một người. ”
” Sau khi mẹ anh biết tin này thì lập tức tỏ thái độ phản kháng với bà nội, bà bị thương nghiêm trọng nên cần phải xuất ngoại trị liệu. Lấy điều kiện này đổi lấy khoảng thời gian sáu năm, trong vòng sáu năm thì Doãn Tư Dược tuyệt đối không được quay về Doãn gia. Cho nên, anh nhất định phải mau chóng trưởng thành mạnh mẽ hơn chỉ trong sáu năm này, chỉ như vậy thì anh mới có thể bảo vệ được tất cả những gì thuộc về mình. Hề Hề, em có cảm thấy anh là người máu lạnh, vô tình tàn nhẫn hay không? Vì muốn độc chiếm Doãn gia, anh đã dung túng, thậm chí còn dẫn đường để Doãn Tư Dược học thói xấu để trở thành một kẻ vô dụng, tất cả chỉ vì chặt đứt mối đe dọa từ kẻ địch. ”
” Đây là lý do vì sao khi mẹ anh làm khó em mà anh lại không thể ra mặt kháng cự. Bởi vì bà đã vì anh mà hy sinh quá nhiều. Hề Hề, anh không thể đối nghịch với mẹ mình, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.. “Doãn Tư Thần lần nữa giải thích hành động của anh ngày hôm đó.