Theo lý thuyết thì tất cả mọi người đều là đại diện cho quốc gia của mình để thi đấu theo đội. Mỗi quốc gia sẽ có một màn thi đấu theo cặp, hoặc là cá nhân. Dĩ nhiên vẫn có ngoại lệ, hoặc là thi đấu cá nhân với một đội tuyển tùy theo người đăng ký.
Hề Hề không ngờ được người đầu tiên đến thách đấu với đội tuyển Trung Quốc không phải ai khác, mà chính là Clarence. Điều bất ngờ là Clarence vậy mà cũng tham gia cuộc thi trà đạo lần này?
Clarence đã sớm nhìn thấy Hề Hề, cô ta đối với người phụ nữ Trung Quốc này đúng là căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Doãn Tư Thần là người cuồng ngạo như vậy, đối với nữ giới luôn thờ ơ lãnh đạm, lại có thể nhìn người phụ nữ Trung Quốc này với đôi mắt khác biệt! Việc này làm Clarence thật sự không tâm phục! Lúc ở Anh quốc, Clarence không thể trừng phạt Hề Hề thì lần này tới Nhật Bản, cô ta nhất định phải làm cho Hề Hề mất mặt.
“Nghe nói hậu nhân Vân gia đều tài hoa hơn người, trước kia tôi còn chưa tin, giờ nhìn thấy Vân gia nhị tiểu thư thì không thể không tin. Không ngờ Vân gia nhị tiểu thư không chỉ là một phiên dịch viên tài ba, mà còn am hiểu cả trà đạo.” Clarence đi đến trước mặt Hề Hề, nói: “Đáng tiếc lần trước ở Anh quốc, không có dịp được thưởng thức trà của Vân gia nhị tiểu thư đích thân pha, thật là đáng tiếc!”
Sắc mặt Hề Hề hơi khó chịu.
Lời này nghe thoáng qua sẽ thấy bình thường, nhưng nếu để ý một chút sẽ nhận ra thâm ý châm chọc của đối phương, đây là chế giễu con cháu của Vân gia chỉ có thể đi làm người hầu? Dù làm phiên dịch viên hay pha trà, chẳng phải là đi hầu hạ người khác sao?
Thật không ngờ, đường đường một quý tộc Anh quốc lại học cách chơi chữ của người Trung Quốc để nói lời châm biếm.
Mặc Tử Hân ngồi một bên nhẹ nhàng cười, đáp lại: “Tiểu thư Clarence thân là dòng dõi quý tộc Anh quốc mà cũng muốn tự tay làm mọi chuyện, không ngờ một cuộc thi nhỏ nhoi này lại có thể làm phiền tiểu thư Clarence phải đích thân đến đây, quả thật vất vả. Trước kia nghe nói các quý tộc Anh quốc rất nhàn hạ, giờ xem ra không hẳn là vậy.”
Ý tứ trong lời của Mặc Tử Hân rất rõ ràng, thân là quý tộc Anh quốc nhưng không lo việc của gia tộc, mà lại chạy đến Nhật Bản tham gia một cuộc thi trà đạo, có thể thấy là rảnh rỗi đến mức nào. Nếu nhàn hạ quá mức thì không chừng chỉ là một tiểu thư hữu danh vô thực không được gia tộc ưu ái, vậy thì có tư cách gì đi bắt bẻ chê bai người khác có phải người hầu kẻ hạ hay không?
Vốn dĩ Clarence ban đầu nghe thì hơi ngây ngốc không hiểu sự châm biếm của Mặc Tử Hân, nhưng Hề Hề lại hiểu rõ, cô tủm tỉm che miệng cười.
Clarence chỉ đành hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Tử Hân một cái, cô ta có thể khinh khi Hề Hề, nhưng tuyệt đối không dám đắc tội Mặc Tử Hân. Bởi vì trêи nhiều phương diện, đăc biệt là về ngoại giao thì anh chính là đại biểu cho cả một quốc gia Trung Quốc.
Tuy Clarence là một tiểu thư quyền quý thật sự, nhưng lại không phải người thừa kế duy nhất, nếu cô ta đụng chạm gây hiềm khích với người thuộc giai cấp thượng lưu của Trung Quốc, thì gia tộc của cô ta sẽ chẳng thể bênh vực.
“Mặc thiếu gia thật biết nói đùa.” Clarence thấy Mặc Tử Hân lên tiếng nói đỡ cho Hề Hề, thì chỉ đành cam chịu đổi giọng: “Mặc thiếu gia đã không ngại cực khổ đến đây, thì tôi sao dám nói bản thân vất vả?”
Mặc Tử Hân lịch thiệp tiếp lời: “Mặc gia tôi vì quốc gia cung cúc tận tụy đến chết mới thôi, đây là bổn phận. Vậy Clarence tiểu thư đây là đại diện Anh quốc theo mệnh lệnh của nữ hoàng Anh đến Nhật Bản?”
Lời nói không chút khách khí của Mặc Tử Hân đã gương mặt khiến Clarence đỏ bừng.
Mặc Tử Hân là người thừa kế chính thức của Mặc gia, cũng là đại biểu cho nền quân chính của Trung Quốc, anh có thể kiêu ngạo nói bản thân mình đại diện cho một quốc gia. Nhưng Clarence thì hoàn toàn khác, dù có là một quý tộc thì cô ta vẫn chưa đủ tư cách đại diện cho Anh quốc!
Clarence không thể phản bác được câu này, đành chật vật lui về khu vực an tọa của đội tuyển Anh quốc.
Người Anh có thói quen thích uống trà, với họ thì trà là thức uống không chỉ ngon mà còn là nghi thức xã hội sang trọng. Còn đối với vài khu vực khác trêи thế giới như một số nước của Châu Âu và Châu Mỹ thì lại ưa chuộng hồng trà, cho nên cuộc thi lần này có một phần thi liên quan đến hồng trà.
Nếu đội tuyển Anh quốc muốn thể hiện tài năng giành chiến thắng ở cuộc thi này, quả thật không phải chuyện dễ dàng gì.
Thấy Mặc Tử Hân không khách khí trào phúng vị tiểu thư kênh kiệu đến từ Anh quốc kia, các thành viên trong đội tuyển Trung Quốc đều cảm thấy hả hê. Có một đội viên nhịn không được nói: “Clarence này thật không biết điều, khiêu khích ai không chọn, lại nhằm vào Vân gia? Cả thế giới này có ai không biết những lá trà ngon nhất đều xuất phát từ Vân gia, chỉ sợ đa số trà mà quý tộc Anh quốc dùng hằng ngày cũng là từ Vân gia mà thôi!”
Những người khác cùng nở nụ cười khẩy.
Trong lòng Hề Hề lại thầm than nhẹ một tiếng.
Vị tiểu thư đỏng đảnh Clarence này luôn nhằm vào cô mà không có lý do gì chính đáng, là vì Doãn Tư Thần sao? Anh đúng là hồng nhan họa thủy mà! Rõ ràng cô và anh không có chuyện gì xảy ra cả mà cô ta đã phát cáu đến vậy!
Nếu cô và Doãn Tư Thần thật sự quay lại với nhau, có khi nào Clarence sẽ đem cô lên thớt mà mổ xẻ luôn không?
Tuy sự chào hỏi mở màn của Clarence thật bất nhã, nhưng các đội tuyển của những quốc gia khác vẫn nhiệt tình bước lại chào hỏi. Đặc biệt khi họ nghe nói thành viên tham dự của đội tuyển Trung Quốc năm nay có người của Vân gia thì càng hoan hỉ, tất cả đều sốt sắng làm quen Hề Hề.
Phải biết một điều rằng, những cuộc thi tương tự trước đây chưa bao giờ có người của Vân gia góp mặt. Bởi lẽ địa vị Vân gia đã quá mức hiển hách, những cuộc thi nhỏ nhoi này liệu đã đáng để Vân gia để mắt tới?
Năm nay Vân gia lại phái nhị tiểu thư của mình đến dự thi, những người khác sao có thể không hiếu kỳ, bởi vì đây chính là kình địch thật sự. Bất quá họ vẫn hiểu rõ, thi đấu là thi đấu, là đối thủ với nhau không có nghĩa rằng không thể kết giao bạn bè, nên họ không dại dột tỏ vẻ vênh váo như Clarence để tự làm xấu mặt mình.
Thậm chí có nhiều cố vấn của các đội tuyển khác còn muốn tranh thủ làm quen Hề Hề, để học hỏi từ cô một ít kiến thức đã thất truyền từ lâu. Hề Hề tinh thông nhiều ngôn ngữ, lại bác học uyên thâm, dù đối phương là người của quốc gia nào hay hỏi về vấn đề gì thì cô đều có thể đối đáp trôi chảy bằng chính ngôn ngữ của họ.
Biểu hiện của Hề Hề quả thật đã tỏa sáng rực rỡ, lấn áp phong thái toàn bộ các tuyển thủ khác có mặt nơi đây, thử hỏi ai có thể thông thạo hơn mười mấy ngôn ngữ, lại còn hiểu biết rất nhiều kiến thức mà cả chính người bản địa còn chưa biết? Những người vốn dĩ ban đầu còn có địch ý với Hề Hề thì sau khi trò chuyện với cô đã thay đổi hoàn toàn, sôi nổi tán thưởng tài năng thiên phú cùng tri thức đáng nể của cô.
Hơn nữa Hề Hề rất thân thiện và chân thành, dù đối phương là người đến từ quốc gia phát triển giàu có bậc nhất thế giới, hay là đến từ nhóm các quốc gia đang phát triển thì cô đều cư xử bình đẳng, khiến cho mọi người vô cùng thiện cảm và kính nể.
Vân gia vốn nổi tiếng về dược, đặc biệt các loại thuốc giúp bồi bổ cơ thể và trẻ hóa làn da, tuy không bao lâu nữa Hề Hề sẽ đến sinh nhật lần thứ hai mươi tám, nhưng nhìn cô lại như một thiếu nữ hai mươi. Vả lại phụ nữ phương Đông thường sẽ trẻ hơn so với tuổi, vậy nên gương mặt thanh thuần tinh khôi tràn ngập sức sống của Hề Hề đã hấp dẫn không ít ánh mắt của đấng mày râu.
Sau buổi cơm dã ngoại này thì không chỉ toàn thể thành viên trong đội tuyển Trung Quốc ngả mũ bái phục Hề Hề, mà cả những đại diện của nhiều đội tuyển quốc gia khác cũng cực kỳ hứng thú với cô gái Trung Quốc xinh đẹp này.
Clarence thấy mọi sự nổi bật đáng lẽ phải dành cho cô ta đã bị Hề Hề đoạt lấy thì tức tối phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi. Cô ta tất nhiên muốn giao lưu và được mọi người tôn sùng, chỉ là không phải ai ở đây cũng thông hiểu tiếng Anh, mà cô ta ngoại trừ tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh ra thì không biết một ngoại ngữ nào khác. Huống chi với bộ dáng cao cao tại thượng luôn ra vẻ bề trêи như vậy thì ai lại muốn đến gần?
Ngay cả chính thành viên của đội tuyển Anh quốc cùng quê nhà còn coi thường Clarence, thì có ai lại có thể coi trọng cô ta?
Trong lúc Hề Hề đang hòa mình vào cuộc hàn huyên với các đội tuyển khác thì Doãn Tư Thần đã có mặt tại cứ điểm bí mật của Inagawa. Người nghênh đón anh không ai khác, mà chính là Kobayashi ngày đó đi cùng Clarence.
“Ngài Kobayashi đã vất vả.” Doãn Tư Thần lên tiếng chào hỏi.
Kobayashi lập tức tỏ thái độ cung kính: “Ngài Doãn khách khí quá rồi, có thể phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi. Hội trưởng đang chờ ở bên trong, mời đi bên này.”
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên, theo sau Kobayashi chậm rãi tiến vào. Trước cổng là bốn vệ sĩ áo đen, nhìn thấy Doãn Tư Thần và Kobayashi thì liền cúi gập người hành lễ, sau đó mở cổng mời hai người họ vào.
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng gật gật đầu, sải bước đi vào.
Vừa vào cửa thì anh đã thấy một người đàn ông trung niên hơi hơi mập, ông ta đứng đối diện về phía anh và vươn tay phải của mình ra.
“Ngài Doãn đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh của Inagawa.” Hội trưởng Inagawa nhiệt tình chào đón Doãn Tư Thần: “Mời vào.”
“Hội trưởng đã khách khí.” Doãn Tư Thần hơi hơi mỉm cười, đưa tay bắt tay đối phương: “Có thể được hội trưởng tự mình tiếp kiến, là vinh hạnh của Tư Thần.”
“Nào có, nào có.” Hội trưởng Inagawa vui vẻ trả lời: “Có thể gặp ngài Doãn mới là vinh dự của ta.”
Hai người khách sáo một lúc thật lâu mới nói về vấn đề chính.
“Nghe nói ngài Doãn đang điều tra một loại bí dược bị cấm xuất phát từ Inagawa ba năm trước đây, không biết vì sao ngài Doãn lại có hứng thú với loại dược vật này?” Hội trưởng nghiêm túc dò hỏi Doãn Tư Thần.
“Không giấu gì hội trưởng, vợ tôi ba năm trước đã bị người khác hạ thủ bằng loại dược vật này.” Doãn Tư Thần thừa biết về khả năng của Inagawa, nếu bọn họ muốn nghe ngóng tin tức gì cũng không phải điều quá khó khăn, huống chi năm đó Cố Hề Hề bị hạ dược dẫn đến tính mạng nguy kịch lại không phải chuyện bí mật.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!