Cố Hề Hề nhìn theo tầm mắt của Kiều Kỳ thì liền thấy Nhiễm Tịch Vi, cô ta diện một thân áo khoác lông màu trắng, bên trong là một lễ phục đỏ chói, đang thân mật khoác tay một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi.
“Nhiễm Tich Vi này mỗi lần xuất hiện là đều đổi đàn ông nhỉ!” Mộc Nhược Na khoanh cánh tay lại, vẻ mặt khinh thường: “Kiều Kỳ, anh gửi thiệp mời cho cô ta sao?”
Cảm nhận được khẩu khí không được êm đẹp, Kiều Kỳ vội vàng nói: “Đùa gì vậy, tôi sao lại gửi thiệp mời cô ta? Một diễn viên phụ có tư cách đến bữa tiệc này sao? Chẳng qua người đàn ông đi cạnh cô ta là một nhà đầu tư của bộ phim này. Hề Hề, em có ấn tượng gì với người đàn ông đó không?”
Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Kiều Kỳ: “Sao tôi lại phải có ấn tượng?”
Khoé miệng Kiều Kỳ nhếch lên, nụ cười hoàn toàn không có hảo ý: “Đó là chồng trước của đạo diễn Triệu!”
“Phốc phốc!”
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na tức thì bị sặc nước, nước trái cây trong miệng thiếu chút phun hết ra ngoài, cả hai cô đều ho sặc sụa.
Vẻ mặt Cố Hề Hề khó tin: “Khụ.. không phải chứ? Tối nay chị Triệu cũng tới mà?”
Ý cười của Kiều Kỳ càng thêm thâm sâu: “Đúng vậy, đạo diễn Triệu cũng tới! Không biết nhìn thấy chồng cũ của mình dẫn theo một diễn viên tới dự tiệc, thì cô ấy sẽ cảm giác gì nữa.”
Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn Kiều Kỳ: “Anh là chủ nhân bữa tiệc, không cần qua đó chào hỏi sao?”
Kiều Kỳ cười ha hả, đưa tay vỗ về bả vai của Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, nói: “Được rồi, hai người cứ thong thả, tôi đi chào hỏi quan khách một chút.”
Chờ Kiều Kỳ đi rồi, Mộc Nhược Na lấy di động ra tìm kiếm một chút thông tin trên mạng, nếu là chồng trước của đạo diễn Triệu thì chắc chắn là người có chút tiếng tăm, nhất định sẽ có tin tức gì đó.
Quả nhiên, kết quả tìm kiếm trên Baidu đã hiện ra trước mắt.
“Ồ ha hả.. đúng là biết chăm chút nhan sắc nhỉ! Nhìn bề ngoài cứ tưởng tầm bốn mươi thôi, không ngờ đã sáu mươi tuổi!” Mộc Nhược Na kéo Cố Hề Hề vào cùng xem màn hình di động: “Thì ra là một ông chủ kinh doanh vàng bạc trang sức, hèn chi tình cảm với chị Triệu không bền cũng phải. Nhưng sao Nhiễm Tịch Vi lại có ái muội với ông ta, cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Cố Hề Hề cảm thấy khó hiểu, lần trước theo dõi quan hệ mờ ám của cô ta và đổng sự Chu, thì ngày hôm sau đã nghe tin đổng sự Chu bị đột tử do uống thuốc kích thích quá liều, chết ở làng du lịch.
Điều quỷ dị chính là Nhiễm Tịch Vi hoàn toàn vô can, không bị tình nghi hoặc ảnh hưởng gì cả, xem ra người chống lưng cho cô ta quả thật không ít mà.
Chậc chậc chậc, Cố Hề Hề cảm thấy thật tò mò về Nhiễm Tịch Vi, rốt cuộc phía sau lưng người phụ nữ này có bao nhiêu đàn ông đang âm thầm hậu thuẫn cho cô ta?
“A, hình như tôi gặp ông ấy rồi!” Cố Hề Hề đột nhiên nói: “Hình như ông ấy là người của tỉnh Y, thảo nào Kiều Kỳ hỏi tôi có ấn tượng gì không.”
“Tỉnh Y lớn như vậy, cậu có thể quen biết hết sao?” Mộc Nhược Na tắt màn hình di động, nói: “Đi thôi, đêm này không chừng có kịch hay để xem đó.”
Cố Hề Hề vẫn mờ mịt, Mộc Nhược Na liền hướng về phía cô mà hất cằm lên: “Nhìn đi, Doãn Tư Dược đến rồi kìa!”
Cố Hề Hề nhìn theo tầm mắt của Mộc Nhược Na, đúng là Doãn Tư Dược đã đến, còn dẫn theo một cô bạn gái.
Kỳ lạ, Doãn Tư Dược đến đây làm gì? Không phải vài chục tỷ đều bị Nhiễm Tịch Vi cuỗm sạch rồi sao?
Không lẽ Doãn lão phu nhân lại cho cậu ấm này thêm một đống tiền? Không thể nào!
Lúc Cố Hề Hề còn đang nghi hoặc suy luận đủ thứ, thì nghe được tiếng gọi ấm áp: “Hề Hề? Em cũng đến đây!”
Cô quay lại nhìn, là Tưởng Dật Hải và Tưởng Huy Âm.
Cố Hề Hề cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, em và Nhược Na vừa đến.”
Tưởng Dật Hải hướng về phía Mộc Nhược Na, lịch sự chào hỏi: “Đã lâu không gặp Mộc tổng.”
Mộc Nhược Na xua xua tay: “Đừng gọi Mộc tổng nữa, tôi đã chính thức từ chức, nộp đơn xin thôi việc ở tập đoàn Ody rồi. Hôm nay là tôi dẫn bạn gái đến dự yến tiệc đó! Hề Hề chính là bạn gái dự tiệc của tôi, có phải hâm mộ lắm không?”
Tưởng Dật Hải nhẹ nhàng cười, nụ cười của anh rất đẹp, mỗi khi anh hướng về ai đó và cười lên, đều khiến đối phương cảm nhận được một sự sủng nịch ôn nhu.
Tưởng Huy Âm ở bên cạnh giống như không tồn tại vậy, căn bản là Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na hoàn toàn không xem trọng cô ta. Cố Hề Hề là vì từng xảy ra mâu thuẫn với Tưởng Huy Âm, còn Mộc Nhược Na.. cô vốn dĩ không ưa thể loại tiểu thư ương ngạnh hay ra vẻ, mà đúng hơn là một ngụy tiểu thư luôn đeo bám lấy anh trai của mình.
Tưởng Dật Hải là người đàn ông tuấn tú lịch lãm đầy cuốn hút, nhưng điều này không có nghĩa là tất cả phụ nữ đều yêu anh? Mà Tưởng Huy Âm lại làm quá lên, lúc nào cũng như sợ ai đó giành Tưởng Dật Hải với cô ta, bộ dáng khư khư giữ của thật khiến người ta chán ghét.
Khoảnh khắc Tưởng Huy Âm nhìn thấy Tưởng Dật Hải đang nhìn Cố Hề Hề với ánh mắt ôn nhu, tưởng như tầm mắt không muốn rời đi, thì đáy lòng cô ta càng thêm căm hận.
Nhưng cô ta không phải kẻ ấu trĩ, lần trước náo loạn tưng bừng, kết quả không những không phá hoại được Cố Hề Hề mà còn làm hại bản thân bị trừng phạt thê thảm. Vì vậy lần này cô ta nhất định không lỗ mãng, âm thần án binh bất động, chờ thời mà ra tay!
Tưởng Dật Hải nghe câu vui đùa của Mộc Nhược Na, thế nhưng lại nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, thật là hâm mộ mà!”
Mộc Nhược Na và Cố Hề Hề cùng bật cười.
Ba người nói chuyện phiếm thêm vài câu thì có người tiến đến chào hỏi Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, vì vậy Tưởng Dật Hải liền hiểu ý tế nhị, anh xoay người dẫn Tưởng Huy Âm rời khỏi.
Dù sao mục đích bữa tiệc tối nay chính là giúp Tưởng Dật Hải trở về xã hội của giới thượng lưu, nên anh không thể tự ý như bữa tiệc sinh nhật của Doãn Tư Dược, trong bữa tiệc đó của Doãn gia thì anh góp mặt một chút rồi trốn vào phòng nghỉ yên tĩnh.
Còn bây giờ, Tưởng Dật Hải phải tranh thủ thời gian để giao lưu với các đối tác trong công việc, đồng thời làm quen tạo mối quan hệ với các thương nhân.
Anh là đại thiếu gia của Tưởng gia, dù ẩn dật đã hai năm qua, nhưng hiện tại anh đã trở về, quả nhiên mọi người vẫn cực kỳ hoan nghênh anh.
Tưởng Huy Âm trước nay đều ở bên cạnh dính chặt lấy Tưởng Dật Hải không rời, cho nên rất nhiều người đều biết đến cô ta.
Ở bên kia đại sảnh, Nhiễm Tịch Vi đưa tay nâng chén rượu đứng một góc, lúc này trong cô ta thật bình thường, không có chút gì nổi bật ở bữa tiệc này, tất cả quan khách giống như đều thờ ơ lạnh nhạt với cô ta.
Mà quý cô nổi bật nhất đêm nay, chính là Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na!
Cũng khó trách, thân phận thiếu phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị quả thật lóng lánh. Dù cô đang mang thai, bụng rất to tròn, dáng người hơi mũm mĩm một chút, nhưng nhan sắc càng thêm mặn mà khả ái, hoàn toàn dìm hết những người phụ nữ khác tại đây.
Đây là địa vị tuyệt đối!
Nhiễm Tịch Vi nhìn các vị khách đến bữa yến tiệc này, hết nhóm người này rồi đến nhóm người khác cứ thay phiên nhau tiến tới chào hỏi Cố Hề Hề, trong lòng cô ta đúng là ghen ghét đến phát điên!
Cô ta nghĩ mãi không hiểu!
Rõ ràng cô ta đã lấy được giấy chuyển nhượng cổ phần, vì cái gì mà đột nhiên biến thành cổ phần của người khác?
Đến khi định thần lại được, cô ta muốn truy tìm cái tên vệ sĩ mà cô ta đã bỏ số tiền rất lớn thuê về, thì phát hiện đối phương đã biến mất, tựa như bốc hơi khỏi thế gian này, hoàn toàn không có tung tích!
Nhiễm Tịch Vi muốn điên lên rồi! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mặc kệ Nhiễm Tịch Vi điều tra gắt gao thế nào thì đều không tìm được bất kỳ dấu vết nào, lúc này cô ta mới nhận ra mình bị gài bẫy!
Cô ta cực khổ lấy thân thể ra đổi chác, kết quả chỉ làm cho người khác ngư ông đắc lợi! Mấu chốt là thời gian của cô ta không còn nhiều!
Trong thời gian ngắn này, nếu không thể tham gia vào thị trường chợ đêm của Châu Âu, thì cô ta xem như xong rồi!
Nếu đã không thể chiếm được cổ phần của tập đoàn Doãn thị, vậy chỉ còn một cách.. Lão già kia là người có thế lực trong lĩnh vực buôn bán vàng bạc trang sức Trung Hoa, tiền bạc giàu có thì không cần nói, mà điều quan trọng chính là, ông ta có mối quan hệ mật thiết với những tổ chức buôn bán nội tạng bên nước ngoài..
Đã không thể nhúng tay vào quyền giao dịch chợ đêm của Châu Âu, thì con đường phải đi chỉ có thể là đây, tạm ứng phó với cục diện trước mắt.
Khi Nhiễm Tịch Vi còn miên man suy nghĩ đủ thứ kế hoạch, thì một thanh âm cường ngạnh vang lên: “Thật không ngờ lại gặp cô ở đây, tôi còn tưởng cô sẽ trốn chui trốn nhủi ở đâu đó để không phải gặp tôi!”
Nhiễm Tịch Vi xoay người, liền thấy được vẻ mặt phẫn nộ của Doãn Tư Dược.
Tròng mắt cô ta nhảy lên trong khoảnh khắc, cất bước tiến về hướng của đối phương: “Tư Dược, em biết em làm sai rồi, em thật sự không còn mặt mũi đến gặp anh. Nhưng anh yên tâm, tiền em thiếu anh, nhất định sẽ trả đầy đủ! Thời gian qua em vẫn luôn chạy vạy tiền khắp nơi, em không ngờ lần đó chúng ta bị gài bẫy, khiến anh mất nhiều tiền như vậy..”
Thôi đi, đừng giở trò nữa! Nếu cô nói cô đang tích cóp tiền, vậy tiền đâu? Trả cho tôi! “Ánh mắt Doãn Tư Dược căm hận tựa như muốn giết chết Nhiễm Tịch Vi, gương mặt xinh đẹp thì thế nào chứ? Đó là cả trăm trăm triệu! Toàn bộ tài sản của anh đã bị ném xuống sông!
Thời gian đó mỗi ngày Mã Diễm đều chửi bới đay nghiến Doãn Tư Dược, đến cả Doãn lão phu nhân cũng xa cách với đứa cháu trai này.
Doãn Tư Dươc không phục! Nếu không phải do Nhiễm Tịch Vi xúi giục thì sao lại thê thảm đến vậy?
Doãn Tư Dược thề phải tìm cho ra Nhiễm Tịch Vi, bắt cô ta ói sạch số tiền kia! Chính là người phụ nữ này giống như bốc hơi, không một dấu vết.
Ngay lúc Doãn Tư Dược tuyệt vọng thì lại tình cờ gặp Nhiễm Tịch Vi ở nơi đây, cơ hội này sao có thể bỏ qua được?
Vấn đề ở đây là Nhiễm Tịch Vi còn tiền mà trả cho Doãn Tư Dược sao?
Nhận ra nét mặt biến sắc của Nhiễm Tịch Vi, Doãn Tư Dược lập tức cười lên một cách dữ tợn:” Nhiễm Tịch Vi, cô chơi tôi cú này vui lắm đúng không? ”