Tưởng Huy Âm nghe thấy Cố Hề Hề nói như vậy tức khắc ra vẻ đau xót, từ trên đất bò dậy, nhào vào lòng Tưởng Dật Hải.
Tầm mắt Tưởng Dật Hải nhạy bén dừng lại trên con dao gọt trái cây trên mặt đất.. và vết thương đang chảy máu bên tai của Cố Hề Hề. Ánh mắt anh co rút, theo bản năng muốn đẩy Tưởng Huy Âm ra.
Cố Hề Hề đột nhiên hướng về phía Tưởng Dật Hải liều mạng lắc đầu, ngầm ra hiệu ý bảo anh đừng nên hành động gì cả.
Tưởng Dật Hải tựa như đã hiểu ra vấn đề..
Anh gượng gạo đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Tưởng Huy Âm, hạ giọng lạnh băng đối với Cố Hề Hề nói: “Em dâu đây là có ý tứ gì? Muốn ở ngay chỗ của Tưởng gia mà thay tôi giáo huấn em gái hay sao? Nếu đã vậy thì Tưởng gia không chào đón em!”
Nghe Tưởng Dật Hải nói vậy trong lòng Tưởng Huy Âm lúc này mới vừa lòng cười.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng thở ra, cường ngạnh đáp lại: “Hừ, không chào đón thì có thể thế nào? Anh họ không chào đón tôi thì tôi càng chẳng muốn tới. Tưởng đại thiếu gia xem ra chỉ như vậy thôi, chẳng qua chỉ biết bênh vực người nhà mình. Nếu Tưởng gia đã không nói lý thì tôi không cần nhận thân thích với cái nhà này nữa!”
“Hừ, tôi cũng không nghĩ muốn nhận thân thích với em đâu.” Ánh mắt Tưởng Dật Hải phức tạp nhìn vết máu bên tai Cố Hề Hề, nói: “Nếu em khi dễ Huy Âm thì chuyện không thể dễ dàng như thế được. Em cho rằng Tưởng gia tôi không có ai sao? Làm phiền em dâu theo tôi đi gặp mẹ và cô cô làm rõ chuyện này!”
Cố Hề Hề cảm kích nhìn thoáng qua Tưởng Dật Hải: “Được, đi thì đi! Rõ ràng các người không nói lý trước nên tôi mới phải thay anh dạy dỗ Tưởng Huy Âm. Bây giờ còn muốn tìm tôi tính sổ sao? Hừ, tôi coi như nhìn thấu hai người. Về sau nơi này có mời thì tôi cũng sẽ không tới!”
Tưởng Dật Hải lập tức nói với Tưởng Huy Âm: “Huy Âm, em có sao không? Mau nhanh đi tìm bác sĩ kiểm tra vết thương, tuyệt đối không thể để lại sẹo. Bây giờ anh sẽ đi gặp mẹ nói một tiếng, loại thân thích này chúng ta không cần!”
Đáy lòng Tưởng Huy Âm lúc này mới thầm nở nụ cười, cô ta từ trong lòng Tưởng Dật Hải đứng thẳng dậy, vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh hai, anh không cần quá mức tức giận, tuy chị dâu hạ dược em, lại còn đánh em nhưng em không hy vọng vì chuyện của mình mà hai nhà bất hòa. Cùng lắm sau này không gặp lại chị dâu nữa là được.”
Đôi mắt Tưởng Dật Hải lập loè, tựa như có điều gì đang phải cật lực kiềm chế.
“Được, vậy anh đi tìm mẹ trước, em nghỉ ngơi đi.” Tưởng Dật Hải quay ra nổi giận đùng đùng với Cố Hề Hề nói: “Em dâu, mời rời khỏi!”
Cố Hề Hề liền xoay người rời khỏi phòng.
Tưởng Dật Hải an ủi Tưởng Huy Âm một lát xong cũng ra khỏi phòng.
Tưởng Huy Âm nhìn bóng hai người rời đi, đôi mắt cô ta trở nên lập loè nghi hoặc. Màn kịch vừa rồi có lừa được anh trai cô không?
Cố Hề Hề nhanh chóng chạy ra bên ngoài vườn hoa.
Bỗng nhiên một chiếc áo được khoác lên vai cô, kèm theo giọng nói trầm ấm: “Thật xin lỗi, đều là do anh sai..”
Thân thể Cố Hề Hề cứng đờ.
Tưởng Dật Hải tràn ngập áy náy nói: “Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cố Hề Hề rũ mắt, nhẹ nhàng đáp: “Anh cứ xem chuyện vừa rồi là sự thật đi..”
“Nhưng chính là diễn xuất của em thật vụng về.” Tưởng Dật Hải tiếp tục mở miệng: “Vết thương bên tai em còn đau không?”
Cố Hề Hề lúc này mới hồi phục tinh thần, nhớ lại mặt mình vẫn còn bị thương, cô khẽ giật mình không trả lời.
Đáy mắt Tưởng Dật Hải hiện lên sự đau lòng, theo bản năng duỗi tay chạm vào vết thương trên mặt Cố Hề Hề. Cô nhanh chóng phản ứng lui về phía sau một bước, né tránh sự đụng chạm của anh.
Tưởng Dật Hải lúc này mới tỉnh mộng, giống như bị điện giật, lập tức rút tay lại, lắp bắp nói: “Thật xin lỗi, anh không phải cố ý..”
“Em không muốn diễn kịch để gạt anh, em chỉ không muốn gia đình anh xào xáo, xảy ra tai tiếng thôi.” Cố Hề Hề không phủ nhận chuyện vừa rồi: “Mợ rất quan tâm đến Tưởng Huy Âm, đúng không?”
Thân thể Tưởng Dật Hải cứng đờ, sau đó cúi đầu trả lời: “Ừ, mẹ rất yêu thương em ấy. Năm đó lúc em gái anh ra đời thì bất hạnh chết non, mẹ không chịu nổi đả kích này nên đã nhận nuôi Huy Âm, đem hết tình yêu thương dành cho con bé, xem nó như con gái ruột. Cho nên từ nhỏ đến lớn Huy Âm đã bị mẹ chiều đến hư.”
Khó trách trưa nay Tưởng Huy Âm nói năng xấc xược, mà Tưởng phu nhân chỉ nhắc nhở rồi nói xin lỗi.
“Em hiểu.” Cố Hề Hề gật đầu nói: “Khó trách con bé kiêu ngạo ương ngạnh. Nhưng chuyện con bé thích anh, anh có biết không?”
“Em nói gì?” Tưởng Dật Hải nghe thấy lời này của Cố Hề Hề, sắc mặt tức khắc thay đổi.
“Bằng không anh cho rằng vì sao em lại chịu tai bay vạ gió thế này?” Cố Hề Hề nhìn thẳng vào mắt Tưởng Dật Hải: “Em biết mợ sẽ không dễ dàng xử phạt Tưởng Huy Âm. Từ chuyện xảy ra bữa trưa hôm nay em đã nhận ra điều này, cho nên em chỉ có thể giữ khoảng cách với anh. Anh họ, về sau chúng ta không nên đơn độc đứng riêng với nhau thế này. Như vậy là vì anh mà cũng vì em!”
“Em đang nói cái gì vậy?” Tưởng Dật Hải mất bình tĩnh hỏi lại.
Lời này của Cố Hề Hề làm đáy lòng anh đau xót, anh không tự chủ được mà nhớ đến thời điểm năm đó khi Vân Nặc từ chối anh.. cũng là nói câu nói đó.. Chẳng lẽ Tưởng Huy Âm từng uy hiếp Vân Nặc?
“Chuyện của các người, em không có hứng thú biết, cũng hoàn toàn không muốn biết!” Thanh âm Cố Hề Hề bình tĩnh: “Anh họ, chúng ta chỉ là họ hàng, em không muốn làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của Doãn gia và Tưởng gia cho nên chuyện này em tình nguyện bỏ qua. Nhưng sau này em không muốn gặp gỡ nói chuyện, hay có liên quan gì với Tưởng Huy Âm nữa! Anh đừng trách em thẳng thắn, em và anh rõ ràng là thanh bạch, vì cái gì mà lại vô cớ bị người ta nghi ngờ dèm pha? Nếu như đã không có gì, chi bằng hoàn toàn phủi sạch quan hệ! Đối với em hay mọi người thì kết quả này đều rất tốt!”
Cố Hề Hề hôm nay xem như triệt để ngả bài nói thẳng mọi chuyện, cô tuyệt đối không muốn chuyện bị kẻ điên như Tưởng Huy Âm dí dao vào người lại tái diễn.
Lời nói lạnh lùng của Cố Hề Hề như một tảng đá đè nặng lên ngực Tưởng Dật Hải, thậm chí so với lúc Vân Nặc cự tuyệt, anh còn cảm thấy đau buồn hơn nữa. Chỉ vừa trưa hôm nay hai người vẫn còn cùng ngắm hoa, cười nói thân thiết, nhưng hai giờ đồng hồ sau lại như hai người xa lạ..
“Anh chỉ xem con bé như em gái ruột của mình.” Tưởng Dật Hải cũng không hiểu vì sao anh đột nhiên lại muốn giải thích.
“Mặc kệ anh họ xem Tưởng Huy Âm là gì, đó không phải chuyện riêng của anh hay sao? Chỉ cần đừng liên lụy đến em là được rồi!” Cố Hề Hề duỗi tay vuốt ve bụng nói: “Em hiện tại chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, không muốn tham dự bất kỳ chuyện gì khác. Lát nữa em sẽ gọi điện thoại để Tư Thần đến đón em rời khỏi đây, sau này sẽ không đặt chân tới nơi này, tương lai nếu có việc gì mà hai gia đình cần phải gặp mặt thì mong anh họ có thể thông báo trước một tiếng, em nhất định an phận tránh đi.”
Nói xong, Cố Hề Hề xoay người cởi áo khoác trả lại cho Tưởng Dật Hải, rồi liền quay đầu rời đi.
Nhìn theo bóng dáng cô, Tưởng Dật Hải cảm thấy đáy lòng bỗng như có một thứ vừa vỡ vụn. Loại cảm giác này làm anh vô cùng khó chịu. Cô ấy đây là muốn.. xa cách anh sao?
Đúng vậy! Huy Âm đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy sao có thể không tức giận được chứ. Nhưng cô ấy nói Huy Âm thích anh, chuyện này là sao?
Cố Hề Hề thật sự rất giận, đồng thời lại cảm thấy may mắn khi vừa rồi có thể thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Từ lúc cô bước vào Tưởng gia thì Tưởng Huy Âm đã làm khó dễ cô. Tưởng phu nhân chứng kiến mọi chuyện nhưng lại coi như không có chuyện gì. Thái độ đó thể hiện quan điểm của bà, đó chính là bà tuyệt đối đứng về phía của Tưởng Huy Âm mà bao che cho cô ta.
Chính vì vậy mà Tưởng Huy Âm mới có thể táo bạo ngang nhiên lừa cô vào phòng, tính toán muốn trực tiếp xuống tay. Nếu Tưởng gia đã bênh vực người nhà mình một cách cố chấp, thì cô cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cùng Tưởng gia kính nhi viễn chi.
Phải tuyệt đối tránh xa kẻ điên khùng kia!
Hôm nay tự mình đi một chuyến này coi như đủ rồi, về sau ai yêu ai, ai quan tâm ai, cô tuyệt nhiên không dính dáng đến. Anh em hai người họ yêu nhau hay không, muốn chơi thế nào thì tự chơi, thích tương ái hay tương sát thì tùy bọn họ.
Chỉ cần không trêu chọc cô là được!
Cố Hề Hề lấy di động ra gọi cho Doãn Tư Thần: “Tư Thần, em tự dưng cảm thấy không thoải mái, em muốn về nhà. Mẹ và mợ còn đang nói chuyện vui vẻ nên em không cần ở bên mẹ nữa.”
Khoé mắt Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nhíu lại, anh cảm nhận được khẩu khí của Cố Hề Hề hình như có gì đó không thích hợp.
Doãn Tư Thần không hề do dự, liền trả lời: “Được, anh lập tức qua đón em!”
Dập điện thoại xong, Cố Hề Hề đứng tại chỗ mới phát hiện mình bị lạc đường, lại không biết Tiểu Vương ở bên kia xong việc chưa, bây giờ không biết đi đường nào để trở về..
Chết tiệt thật.. nơi này sao một người canh gác cũng không có! Biệt thự của Tưởng gia lớn thế này không ngờ lại thiếu người hầu, rốt cuộc là ra sao chứ!
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Cố Hề Hề quay đầu nhìn lại thì thấy Tưởng Dật Hải đuổi theo. Bây giờ người cô không muốn gặp nhất là Tưởng Huy Âm, người thứ hai chính là Tưởng Dật Hải. Bởi vì nếu để kẻ điên Tưởng Huy Âm kia trông thấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!
Cố Hề Hề xoay người muốn bỏ đi, thanh âm Tưởng Dật Hải lại truyền tới: “Em đi nhầm hướng rồi. Nếu em cứ đi thẳng nữa thì sẽ đến cửa sau.”
Cố Hề Hề lúc này mới dừng bước đứng tại chỗ.
Tưởng Dật Hải đuổi theo Cố Hề Hề, không khỏi phân trần, một lần nữa cầm áo khoác lên vai Cố Hề Hề: “Chuyện vừa rồi, anh trịnh trọng xin lỗi em. Anh đảm bảo sẽ không bao giờ phát sinh ra chuyện tương tự nữa! Chẳng qua anh còn muốn thanh minh một chút, anh và Huy Âm thật sự không như em tưởng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!