Chương 97 Ngồi ở đây
Ôn Thục Nhi hơi ngượng ngùng, nhưng vấn là nhiệt tình nói: “Chị Tống, chị đói rồi nhỉ? Tôi xuống ăn cơm với Kiến Phong, chị cũng ăn cùng nhé!” Đôi mắt của người đàn ông vẫn không thèm nhìn sang.
Tống Phi Phi căn môi, giọng nói nhẹ nhàng toát lên vẻ ấm ức: “Cảm ơn. Tôi nghĩ mưa sắp tạnh rồi, nên sẽ không gây thêm phiền phức cho hai người nữa.” “Không phiền phức đâu. Có nhiều món như vậy. Dù sao tôi và Kiến Phong cũng không thể ăn hết, chỉ là thêm một người và thêm một đôi đũa mà thôi.” Ôn Thục Nhi sảng khoái nói: “Hơn nữa tôi vừa xem qua dự báo thời tiết, trời sẽ mưa ít nhất nửa giờ nữa, vừa đủ để dùng bữa.” Tống Phi Phi siết chặt hai tay trước mặt.
Người đàn ông vẫn không nói gì.
Anh không thèm liếc sang mà đi thẳng tới phòng ăn, như thể cô ta chỉ là không khí.
Cô ta nghiến răng, đứng lên: “Được, vậy thì tôi sẽ nghe theo cô.” Nhìn thấy nhóm ba người vào phòng ăn, Ngô Đức Cường vội vàng đi vào bếp, sai người giúp việc dọn món ăn, mang thêm một đôi đũa và một chiếc bát.
Ôn Thục Nhi thu xếp vị trí cho Hoắc Kiến Phong xong, ngước mắt lên, liền trông thấy Tống Phi Phi đã ngồi xuống vị trí đối diện với Hoắc Kiến Phong.
Bình thường, đó là vị trí của cô.
Ôn Thục Nhi hai mắt sững sờ.
Trong lòng có một cảm giác rất lạ, giống như một kế hoạch hoặc thói quen vẫn luôn kiên trì bị phá vỡ, có chút khó xử.
Thấy Ôn Thục Nhi nhìn chính mình, Tống Phi Phi ngây ngô hỏi: “Sao vậy?” Định bắt cô ta nhường chỗ sao? Không ổn cho lắm nhỉ! Suy cho cùng cũng là khách! Ôn Thục Nhi do dự, vẫn chưa lên tiếng.
Hoắc Kiến Phong đột nhiên vươn tay võ vỗ vị trí bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ngồi ở đây, vị trí chủ nhà của cô.” “Hả?” Ôn Thục Nhi giật mình nhìn anh, lập tức nở nụ cười: “Được thôi!” Có thể ngồi bên cạnh Kiến Phong, chắc chắn tốt hơn là ngồi đối diện với anh ấy, hơn nữa còn là Kiến Phong đã chủ động mời cô! Nhìn thấy Ôn Thục Nhi vui vẻ ngồi xuống, trong mắt Tống Phi Phi lộ rõ vẻ cay đẳng và hụt hãng, nhưng ngay sau đó cô ta lại nở một nụ cười tao nhã và khéo léo.
Những người giúp việc dọn và bày thức ăn lên bàn.
Ôn Thục Nhi nhìn thấy đồ ăn ngon, hai mắt sáng lên: ‘Uầy, đồ ăn tôi nay siêu ngon!” Cô theo thói quen quay sang Hoắc Kiến Phong trước, ngọt ngào nói: “Mời Kiến Phong ăn cơm!” “Ừm” Hoắc Kiến Phong khế gật đầu, cầm bộ bát đũa lên.
Ôn Thục Nhi giống như đã hoàn thành một loại nghi thức nào đó, trong lòng thỏa mãn rồi cũng cầm bát đũa lên theo.
Tống Phi Phi nhìn bọn họ, trái tim cô ta quặn thắt.
Cô ta rõ ràng ngồi đối diện với họ, nhưng họ dường như coi cô ta như người vô hình.
Sự tương tác tự nhiên và thân mật như vậy, quả thực khiến người khác ngạt thở.
Ôn Thục Nhi gắp mấy miếng thức ăn, mới phát hiện Tống Phi Phi không động dậy.
Cho miếng thịt gà luộc vào miệng, cô nói một cách không rõ ràng: “Chị Tống, chị ăn đi, chị cứ tự nhiên như ở nhà!” Miếng thịt gà dính đầy ớt và dầu mỹ, khi Ôn Thục Nhi dừng lại, dầu sẽ nhỏ xuống.
Tống Phi Phi cau mày, quay mặt đi chỗ khác, miễn cưỡng cầm đũa lên: “Được. Bây giờ tôi sẽ ăn, cô mau ăn đi!” “Ưm” Ôn Thục Nhi đáp một tiếng, gắp thêm thịt gà vào miệng, nhưng dầu vẫn dính ở khóe miệng cô.
Cô ăn một cách vui vẻ và tự nhiên.
“Chậm một chút, không ai cướp của cô đâu.
Người đàn ông đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Anh đưa cho Ôn Thục Nhi một tờ giấy, bỏ vào bát của cô một chiếc đùi vịt hầm bát bảo.
Khóe miệng Ôn Thục Nhi cong lên, lập tức nheo mắt: ‘Cảm ơn anh Kiến Phong! Cái đùi vịt mà anh gắp, chắc chắn là cái đùi vịt ngon nhất thế giới!” Nói xong, cô gắp một miếng sò điệp nướng tới bát của Hoắc Kiến Phong: “Anh cũng ăn đi!” “Kiến Phong không ăn sò điệp.” Tống Phi Phi vội vàng đứng dậy ngăn cản.
“Hả?” Ôn Thục Nhi giật mình, vội vàng gắp lại: “Xin lỗi, tôi không biết…” Hoäc Kiến Phong chặn tay cô lại, nhẹ nhàng nói: “Không sao. Trước đây không ăn không có nghĩa là bây giờ không ăn. Khẩu vị của con người luôn thay đổi.” “ồ” Ôn Thục Nhi gật gật đầu, yên tâm, lại bắt đầu ăn.
Tống Phi Phi bất lực ngồi lên ghế, nhìn Hoäc Kiến Phong gắp thịt sò từ từ đưa vào miệng.