Chương 793
Trong căn phòng làm việc rộng rãi.
Lâm Tương đưa kết quả thí nghiệm đến trước mặt Tổng Anh Hoa: “Sếp, đây là báo cáo tiến độ của hai ngày hôm nay. Sau khi cô Tiêu Nhi gia nhập, năng suất nghiên cứu của chúng ta được cải thiện rất nhiều. Chúng tôi căn cứ theo ý kiến của cô ấy để dùng các loại thuốc cổ truyền thay cho những loại thuốc tổng hợp thì hiệu quả của thuốc rõ ràng tốt hơn rất nhiều.”
“Hả?” Tống Anh Hoa ngồi thẳng rồi cầm lấy bản báo cáo xem kỹ.
Giấy trắng mực đen, những chỉ số rõ ràng được tăng lên.
Khóe miệng của Tổng Anh Hoa cong lên, ánh mất ngập tràn vẻ tán thưởng: “Thông báo cho nhà bếp chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn của các món nước Z. Hôm nay tôi phải mời riên Tiêu Nhi để cảm ơn những đóng góp của cô ấy dành cho công ty. “Vâng.” Lâm Tương cung kính trả lời rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.
Buổi tối ở một nhà hàng ngoài trời trên núi.
Gió thổi hiu hiu, ngọn đèn trắng chiếu rọi mọi thứ.
Tổng Ảnh Hoa mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo ghi lê và bộ vest kiểu Anh, ông lịch sự kéo ghế cho Tiêu Nhi: “Cô Tiêu Nhi, mời.”
“Cảm ơn!” Tiêu Nhi lễ phép gật đầu.
Cô mặc một chiếc áo phông dài tay đơn giản nhất và quần thể thao, rõ ràng cô không mong đợi nhiều cho bữa tối này. Tổng Ảnh Hoa cũng không quan tâm, ông lịch sự ngồi xuống rồi gật đầu với người phục đứng bên cạnh.
Ngay lập tức, một nhóm nhân viên phục vụ và đầu bếp mặc đồng phục trắng từ bên trong bước ra, đặt ngay ngắn những món ăn đã được trang trí tinh xảo lên bàn. Cá luộc, thịt kho, gà chặt, tai heo lạnh …
Tất cả đều là những loại thịt mà Tiêu Nhi và được trang trí bằng rau mùi màu xanh hấp dẫn. Màu sắc, hương thơm và hình dạng đều đầy đủ, đây gần như hoàn toàn là thiết kế riêng cho cô. Tiêu Nhi vô thức nuốt nước miếng: “Giám đốc Hoa, chúng ta chỉ có hai người, như vậy có phải là quá nhiều món ăn không?”
“Không nhiều, chỉ cần cô thích là được, cho dù cô chỉ động một hai đũa tới thì cũng là vinh hạnh của bọn chúng.” Tống Anh Hoa nói xong cầm chiếc bình cổ thiên nga bên cạnh lên, rót một ly rượu vang cho Tiêu Nhi: “Xin lỗi cô, ẩm thực nước Z có lẽ hợp nhất với rượu trắng nhưng tôi không khỏe nên cô Nhi cũng đành phải uống rượu đỏ vậy. Rượu Motori, 75 tuổi, mong cô sẽ thích nó.”
Tiêu Nhi nhìn chai rượu màu đỏ tươi, khóe miệng cô khẽ co giật: “Những chai rượu này đều có giá mấy tỉ một chai. Nếu như tôi có chê thì đúng là không biết tốt xấu là gì rồi.
Cảm ơn giám đốc Hoa, nhưng lần sau ông cũng không cần tốn kém vì tôi như vậy.”
“Được.” Tống Anh Hoa nhẹ nhàng đáp, rồi cầm đũa gắp một cá cho Tiêu Nhi: “Hôm đó tôi thấy cô Nhi rất thích món này. Cô ăn thử xem có mùi vị quê hương không?”
Tuy nhiệt tình nhưng Tống Anh Hoa vẫn giữ khoảng cách lịch sự. Tiêu Nhi không khỏi nhíu mày: “Giám đốc Hoa, ông đừng khách sáo như vậy, tôi sẽ tự mình làm.
Tống Anh Hoa cười dịu dàng: “Cô Tiêu Nhi, cô không cần căng thẳng như vậy đâu, tôi biết cô không phải bà ấy. Chỉ là hai người quá giống nhau thôi, nhìn cô thì tôi chỉ cảm thấy thân thiết hơn những người khác thôi. Cô cứ yên tâm ấm cơm đi, tôi ngồi nói chuyện với cô.
Làn gió nhẹ thổi qua mang theo chút mát lạnh.
Tổng Ảnh Hoa lấy khăn tay che mặt và họ nhẹ.
Tiêu Nhi bất lực lắc đầu, trong lòng thở dài: Thôi vậy, dù sao nhất thời cũng không có cách nào rời khỏi đây. Nếu đã như vậy thì cứ ăn cơm trước. Nếu không lãng phí nhiều đồ ngon như vậy, mai sau bạn nhất định sẽ xuống địa ngục.
Hơn nữa cô cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra giữa người đàn ông này và mẹ cô.
Nghĩ vậy, Tô Nhi gắp cho Tổng Anh Hoa một đũa tai lợn rồi nói: “Giám đốc Hoa, nếu ông bằng lòng có thể kể cho tôi nghe chuyện của hai người.”
“Bằng lòng, tất nhiên là tôi bằng long. Tống Anh Hoa nhìn đũa tai heo mà trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Ông nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn Tiêu Nhi dần trở nên xa xăm.
Bọn họ trông rất giống nhau, cho dù là đường nét trên khuôn mặt, phong cách làm việc và thậm chí là khẩu vị ăn uống. Nếu như không phải biết rõ đây không phải là người năm đó thì ông sẽ nghĩ người phụ nữ năm đó cải lão hoàn đồng. “Trước đây tôi đã nói với tôi rằng chúng tôi gặp nhau ở một cuộc trao đổi y dược. Cuộc họp kéo dài trong ba ngày. Ngay trong buổi tối ngày thứ hai, một ông già lên cơn đau tim. Bởi vì địa điểm gặp gỡ là ở một nơi hẻo lánh trên núi, resort cách bệnh viện gần nhất cũng hơn 30 km. Cho dù tất cả những người trong phòng đều làm ngành y nhưng ai cũng bất lực vì. Đúng lúc quan trọng đó thì cô ấy đứng dậy.