Chương 79: Sự cố chấp của Tống Phi Phi
Ánh mắt Vũ Tuyết Như nhanh chóng lóe lên sự cảnh giác: “Cho nên, cô đã hỏi Kiến Phong rồi ư?” Tống Phi Phi lắc đầu và lau nước mắt: “Khi tôi ám chỉ trong email với Kiến Phong rằng tôi muốn quay lại, lúc bà không trả lời, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi.” “Khi tôi đứng ở cổng trang viên chờ đợi, tôi càng chắc chắn về những nghi ngờ của mình.” “Khi tôi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ và xa lánh của Kiến Phong khi anh ấy nhìn thấy tôi, tôi đã chắc chắn. Mấy năm nay, Kiến Phong hoàn toàn không hề biết rằng thực ra tôi vẫn luôn liên hệ với anh ấy.” Vũ Tuyết Như thở phào nhẹ nhõm, khinh thường nói: “Bây giờ cô đã biết rồi, thì có thể làm gì chứ?” Đúng vậy, có thể làm gì được chứ? Kiến Phong đã kết hôn, cô ta không thể làm được gì nữa rồi! Tống Phi Phi nhắm mắt lại, nước mắt lã chã rơi: “Nếu bà ép tôi ra nước ngoài, tôi có thể chịu đựng được; nếu bà lừa dối tôi, nhắn tin với tôi, tôi cũng có thể chịu đựng được; nhưng chân của Kiến Phong trở thành như thế này, tại sao bà lại không nói cho tôi biết? Bà có biết tôi đã đau lòng, áy náy như thế nào khi vừa rồi nhìn thấy anh ấy không!” “Khi Kiến Phong yếu đuối và cần tôi nhất, tôi không những không thể ở bên cạnh anh ấy, thậm chí tôi còn không cho anh ấy được một lời an ủi và động viên!” Tống Phi Phi đau đớn che mặt: “Tôi thực sự hối hận vì sao mình lại hèn nhát như vậy? Hối hận tại sao tôi không quay lại gặp anh ấy sớm hơn? Dù chỉ là nhìn anh ấy từ xa và thầm lặng…” “Đủ rồi, cô không phải giả vờ khóc lóc ở đây.
Vũ Tuyết Như lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, lạnh lùng ngắt lời: “Nếu không phải tôi đã cho bố mẹ cô vài đơn hàng lớn, nhà họ Tống của cô đã phá sản rồi. Bố mẹ cô còn không đủ tiền mua vé máy bay chạy trốn, làm gì có được sự vẻ vang như hiện tại? Còn cả, việc kinh doanh của nhà cô ở nước ngoài cũng là phụ thuộc vào thể diện của tôi nên mới có thể móc nối được, nhà cô mới có thể có được một chỗ đứng vững chắc ở nước ngoài.” Bà ta liếc nhìn quần áo của Tống Phi Phi và chế nhạo: “Có thể nói, mọi món đồ xa xỉ từ trên xuống dưới của cô bây giờ đều có liên quan đến tôi và nhà họ Hoắc của chúng tôi.
Tống Phi Phi, tôi chính là đại ân nhân của cô và của nhà họ Tống nhà cô, bây giờ cô đến đây chất vấn tôi, có phải là muốn lấy oán báo ân không?” “Không phải, không phải đâu, tôi không có ý muốn chất vấn bà.” Tống Phi Phi mềm lòng, xua tay lia lịa, đôi mắt đỏ hoe van xin: “Bà chủ Hoắc, tôi không cần quần áo, tôi cũng không cần túi hàng hiệu và không cần tất cả mọi thứ. Tôi chỉ muốn trở về với Kiến Phong!” “Không! Thể! Nào!” Vũ Tuyết Như nói từng chữ.
Bà ta rất hài lòng với dáng vẻ khuất phục của Tống Phi Phi, giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng: “Cô Tống, cô là một đứa trẻ thông minh và hiếu thảo. Cô không muốn nhìn cha mẹ mình làm việc vất vả cả nửa đời người mà cuối cùng mất trắng tất cả, đúng không?” Tống Phi Phi cắn chặt môi, nước mắt ngập ngừng rơi.
Vũ Tuyết Như nói tiếp: “Kiến Phong là con trai duy nhất của tôi, là báu vật tôi nâng niu trong lòng bàn tay. Người sau này thằng bé lấy, nhất định phải xứng đôi vừa lứa, là người phụ nữ xứng với thằng bé. Cô đừng trách tôi độc ác, từ khi sinh ra, gia cảnh của nhà cô đã cho thấy rằng cô không xứng đáng với Kiến Phong của chúng tôi. Trước đây là thế, và bây giờ cũng là như thế!” “Người sau này anh ấy lấy?” Tống Phi Phi sửng sốt: “Anh ấy, không phải đã kết hôn rồi sao?” “Thằng bé đã kết hôn, nhưng đó chỉ là một người vợ xung hỉ vô danh. Sớm muộn gì bọn chúng cũng phải ly dị. Bây giờ cuộc hôn nhân bất đắc dĩ của bọn chúng chỉ là một kế sách tạm thời thôi.” Vũ Tuyết Như không giấu giếm, khinh thường liếc nhìn Tống Phi Phi: “Cả cô và vợ hiện tại của thằng bé đều không xứng với Kiến Phong!” “Nhưng mà, tôi thực sự rất yêu Kiến Phong! Đã nhiều năm như vậy, tôi chưa từng quên anh ấy…” Tống Phi Phi bất lực vắt tay, đôi mắt ngấn lệ: “Tôi đã nghĩ rằng lần này mình quay lại, tôi chỉ cần từ xa nhìn anh ấy và từ biệt anh ấy, tôi hoàn toàn có thể buông bỏ anh ấy. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy ngồi trên xe lăn được người khác đẩy xuống, trái tim tôi thực sự rất đau rất đau. Tôi thà rằng người ngồi trên đó là tôi! ” Nhìn Vũ Tuyết Như, cô ta khóc đến nỗi đôi mắt sưng đỏ, tràn đầy hối hận và tự trách: “Bà chủ, nếu lúc đó tôi không rời đi, nếu tôi vẫn ở bên Kiến Phong, có phải là mọi chuyện sẽ không xảy ra không…” “Không đâu. Chuyện nên xảy ra, thì ắt sẽ xảy ra.” Vũ Tuyết Như nhìn vào ánh mắt cô ta và dứt khoát nói: “Hơn nữa những việc này, không liên quan gì đến việc cả gia đình cô đi di dân.” Tống Phi Phi cúi đầu lẩm bẩm: ‘Không phải, không phải đâu, tất cả là lỗi của tôi.
Chính sự hèn nhát và ích kỷ của tôi đã khiến cho lúc anh ấy gặp nguy hiểm, tôi không thể là người đầu tiên xông ra bảo vệ anh ấy, giúp anh ấy… ” Đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, khẩn thiết nhìn Vũ Tuyết Như: “Bà chủ, xin hãy cho tôi một cơ hội chăm sóc Kiến Phong, được không? Cho dù là làm người giúp việc để ở bên cạnh anh ấy, hãy để tôi ở bên anh ấy cho đến khi anh ấy được chữa lành, được chứ?” Người phụ nữ này thật là cứng đầu! Vũ Tuyết Như trong lòng khinh bỉ, nhưng trên mặt lại nhẹ nhàng lắc đầu, bất lực: “Không phải tôi từ chối giúp cô, nhưng thật sự là không thể. Kiến Phong hiện tại đã kết hôn. Tuy rằng tôi không hài lòng với vợ mới cưới của thằng bé, nhưng bà cụ rất hài lòng.
Bây giờ không chỉ có Kiến Phong đã trao trọn cho cô ta, ngay cả quyền quản gia, bà cụ cũng đã giao cho cô ta một phần. Mặc dù tôi rất muốn sau này bọn chúng sẽ ly hôn, thế nhưng nếu bà cụ không đồng ý thì không ai có thể làm gì được. Cô Tống, cô vẫn nên buông bỏ thôi.” Ánh mắt Tống Phi Phi ảm đạm.
Cô ta đã hạ mình xuống tận vũng bùn lầy, Vũ Tuyết Như vẫn không chịu giúp cô ta, thật sự định ép cô ta tới đường cùng sao? Không, từ bỏ như vậy, cô ta không cam lòng! Nếu Kiến Phong chắc chắn phải chia tay với người vợ hiện tại trong tương lai, thì cô ta vẫn còn cơ hội!