Chương 776
“Đúng, đúng, là chúng tôi không xứng.” Trần Xuân Trúc mang theo phích nấu nước nóng trở về, nghe vậy liền xông tháng vào cửa quỳ rạp xuống dưới chân Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong
“Có được hay không Tiêu Nhi, con là bác sĩ mà! Con cũng thường nói trị bệnh cứu người là trách nhiệm của bác sĩ mà, bố cầu xin con, cầu xin con mau cứu Như Phương!
Con có thể hận bố, hận ông nội Ôn, dù là con muốn mạng bố thì bố đều chấp nhận, nhưng mà Như Phương nó cũng không có tội, nó còn trẻ như vậy, còn có tương lai tươi sáng ở phía trước. Xin con mau cứu nó!”
Ôn Thanh Tuấn thấy thế, cũng quỳ theo, vùi đầu thật sâu rồi nói: “Ngàn sai vạn sai cũng là hai chúng tôi lão già này sai, con liền xem nó như bên nhận lạ lẫm khác đi, xem như một ngày làm một việc thiện, cho nó một chút hy vọng sống! Hơn nữa bây giờ chỉ là thử xét nghiệm mà thôi, chưa hẳn thành công. Cầu con thử xem có được không?”
“Cầu xin con Tiêu Nhi xin con đó
Hai vợ chồng Ôn Thanh Tuấn quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu.
Trên giường bệnh, Ôn Như Phương nhìn xem hình dạng già nua hèn mọn của bố mẹ, cô ta giật giật môi muốn nói cái gì, nhưng lại vô lực nhấm mắt lại, nước mắt rơi xuống trên gương mặt tái nhợt của cô ta.
Tiêu Nhi khẽ cau mày lại, lạnh lùng nói: “Các người trước tiên đứng dậy đi, tôi đồng ý xem bệnh cho cô ta dùm các người.”
UL
Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc mừng rỡ, vội vàng lau lau nước mắt rồi đứng lên.
“Tiêu Nhi, cảm ơn con! Cảm ơn!” Ôn Thanh Tuấn cảm kích khom người thật sâu một cái: “Con là thần y, có con ra tay thì Như Phương của bố nhất định sẽ tốt hơn.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Trần Xuân Trúc hít mũi nói tiếp: “Nếu có thể sử dụng thuốc Đông y điều lý cái kia, không ghép tủy thì tốt hơn. Như thể có thể tiết kiệm được một số tiền lớn”
Tiêu Nhi liền giật mình, lúc này mới chú ý tới đây chỉ là ở phòng bệnh thông thường, cũng không phải là phòng bệnh VIP cao cấp dựa theo nhà họ Hoắc hoặc nhà họ Ôn. Ôn Thanh Tuấn vội vàng lôi kéo Trần Xuân Trúc, ra hiệu bà ta đừng nói. Quay đầu nhìn Tiêu Nhi, ông lại rưng rưng cười nói: “Tiêu Nhi, khổ cực con nhìn một chút xem Như Phương nó thể nào. Cảm ơn!” Thái độ của ông vừa khiêm tốn lại cung kính, khắp nơi đều lộ vẻ cần thận từng li từng tí.
Tiêu Nhi ngầm thở dài, xoay người lại đến bên giường bệnh. Cô vung lên chăn mền, liếc mắt liền thấy cánh tay đầy vết thương tím xanh của Ôn Như Phương.
Tại sao có thể như vậy được chứ?
Cô kinh ngạc nhìn về phía Ôn Như Phương, Ôn Như Phương cuống quýt chuyển khuôn mặt qua một bên, từ từ nhằm hai mắt làm bộ mê man, nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống.
Tiêu Nhi đồng cảm, cô không nói gì, chỉ nhẹ bắt cổ tay cô ta để xem mạch, tập trung cảm thụ.
Sau một lát, cô buông ra tay Ôn Như Phương, nhìn số liệu mà bệnh viện ghi chép rồi so sánh.
Thấy Tiêu Nhi chậm chạp không nói gì, Trần Xuân Trúc tìm nhảy đến cổ họng, lặng lẽ chọc chọc Ôn Thanh Tuấn.
Ôn Thanh Tuấn khẩn trương xoa xoa tay, thận trọng nói: “Tiêu Nhi, như thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!