Chương 752
Gió đêm thổi qua, ngọn đèn dao động, gương mặt ông cụ Tiêu lúc sáng lúc tối giữa khói trắng của hơi nóng của trà.
Ban đầu, vẻ mặt của ông có chút ngạc nhiên nhưng khi đến gần phần cuối của câu chuyện, ông lại bình tĩnh hơn: “Đúng vậy, cụ tổ của chúng ta chính là thái phó nhà họ Tần, là người bí mật bên cạnh vua. Nhưng cháu nói chuyện này ông cho tới bây giờ chưa từng nghe qua. Tuy nhiên, nhiều năm qua cụ tổ chính là bầu trời ở đây. Cho dù sau này ông say mê nghiên cứu nhiều năm, có rất nhiều đồ cụ tổ để lại ông cũng không có cách nào hoàn toàn khám phá. Có lẽ, những thứ này không phải của cụ tổ để lại, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, cho dù là dùng cách giải thích nào cũng không có cái gì để kiểm chứng đúng sai.”
“Vâng, cháu hiểu.” Hoắc Kiến Phong gật nói: “Cháu không có ý muốn lật lại chuyện cũ, chỉ là cháu cảm thấy chuyện này vẫn nên nói với ông một tiếng.”
“Ông hiểu, cháu là một đứa trẻ ngoan.” Ông cụ Tiêu đặt ly trà xuống bàn nhìn anh: “Cháu xem chúng ta là người một nhà, nên cháu mới đối xử thẳng thắng như vậy. Nếu đã là người một nhà, vậy ông ngoại cũng không giấu cháu, cháu nói thật với ông, có phải các cháu bị ai uy hiếp hay không?”
Mày Hoắc Kiến Phong nhíu lại, anh ung dung nói: “Hiện tại bây giờ cháu chưa thể nói rõ ràng được, nhưng ông yên tâm, chuyện này chúng cháu nhất định sẽ nghĩ cách điều tra cho rõ. Dĩ nhiên, mục đích chủ yếu của cháu vẫn là vì thuốc quý ở Phấn Trại, trong đó đều là những tinh hoa, đều là đồ vật thuộc nước Z chúng ta.”
Ông cụ Tiêu sâu sắc nghĩ nghĩ sau đó gật đầu một cái, ông chưa kịp nói gì đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân ồn ào. “Thiếu chủ, không xong rồi, bà chủ đã xảy ra chuyện.” Hồng Nhung vừa chạy vừa nói làm người trong phòng hoảng sợ.
Hoắc Kiến Phong và ông cụ Tiêu nhìn nhau một cái liền vội vàng đứng lên mở cửa ra.
Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp vừa chạy tới đã thở dốc, ban đêm trời lạnh mà hai người lại chảy đầy mồ hôi, không biết là vì chạy mệt hay vì sợ hãi.
Hồng Nhung vừa nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, giọng cô ta mang theo tiếng khóc nức nở: “Thiếu chủ, bà chủ đột nhiên hôn mê không tỉnh, thầy thuốc trong thành cũng bỏ tay chịu thua, xin ngài lập tức cùng chúng tôi về xem một chút.”
Tiêu Nhi mở cửa, cô vừa lúc nghe được chuyện này, cô liền đồng ý thay Hoắc Kiến Phong: “Được, chúng tôi lập tức thu dọn đồ đạc lên đường, các cô đi chuẩn bị xe đi.”
“Vâng, vâng, cảm ơn cô Tiêu!” Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp vui mừng, hai người vội vàng xoay người chạy nhanh xuống dưới lầu.
Ông cụ Tiêu cau mày lo lắng nói: “Chuyện này, có phải là một cái bẫy không? Cô ta là người quyết định sách lược của Phấn Trại.”
Tiêu Nhi lắc đầu một cái, cô ôn tồn giải thích: “Có lẽ là không, cho dù có chuyện này, ngày mai chúng cháu cũng sẽ đi, họ cũng không cần làm mấy chuyện dư thừa như vậy. Phấn Trại phát triển là nhờ đông y, nếu như ngay cả thầy thuốc cũng bỏ tay chịu trói thì chỉ có thể là tình huống của bà cụ Hoắc đã vô cùng khẩn cấp.”
Vẫn còn một điều cô không nói ra, rốt cuộc vẫn là bà nội ruột của Hoắc Kiến Phong, cho dù là một cái bẫy, họ cũng phải đi.
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong lạnh lẽo trầm xuống, ở giữa hai đầu mày anh có sự kiên định: “Ông ngoại, thuốc giải bây giờ nhờ cả vào ông, cháu với Tiêu Nhi sẽ nhanh chóng đón Vân Thiên trở về.”
Anh hoàn toàn không nói với ông chuyện anh lo lắng, có lẽ dù ông cụ Tiêu hay anh đều thấy được sự vội vàng từ đối phương.
Ông cụ Tiêu vỗ vai anh: “Đi đi, mọi chuyện ở nhà đã có ông lo.”
Hoắc Kiến Phong và Tiểu Nhi gật đầu nhìn ông, hai người quay bước đi nhanh xuống lầu.
Rất nhanh, ngoài cửa liền truyền tới tiếng nổ động cơ của xe, càng lúc âm thanh càng xa, sau đó biến mất hoàn toàn trong đêm.
Trong lâu đài ở Thục Lĩnh.
Bóng đêm đen như mực, ở lầu năm phòng cuối cùng đèn đuốc sáng choang, mọi người đều ở đây.
Bà cụ Hoắc nằm ngang trên giường chạm hoa văn, hai mắt bà nhắm chặt, sắc mặt như thường.
Mấy vị thầy thuốc ở xung quanh hai bên giường nhỏ, sắc mặt họ đều lộ vẻ lo lắng. “Mạch này của bà chủ là bình thường, sắc mặt cũng bình thường, thật sự không giống dáng vẻ như bị bệnh.” Một vị thầy thuốc tóc bạc thở dài lên tiếng.
Những người khác cũng vội sôi nổi gật đầu theo: “Đúng vậy, nhìn giống như đang ngủ vậy.”
Phương Thảo phiền muộn đến mức đi qua đi lại ở cuối giường: “Không thể nào, bà chủ nhất định là bị bệnh. Nếu như chỉ ngủ tại sao gọi mãi không dậy chứ? Mọi người cũng mới thử gọi bà chủ nhưng bà chủ có phản ứng gì không? Căn bản là không đó, mấy người có hiểu không? Nếu như chỉ là ngủ bình thường, không thể ai gọi cũng không dậy được!” mắt. Mấy vị thầy thuốc nhìn nhau trao đổi ánh
Chuyện này như rơi vào đường cùng, thời điểm này mọi người không biết phải làm sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!