Chương 737
Hoắc Kiến Phong nhắm mắt, hạ quyết tâm thản nhiên nói: “Nếu bà đã nghe thấy, cháu cũng không giấu diểm bà nữa, các cô ấy nói đều là thật. Cháu vốn dĩ họ Phí là cháu đích tồn của bà cụ Phấn Trại, nếu không có gì thay đổi tương lai cũng sẽ là người thừa kế”
Bà cụ Hoặc thân hình loạng choạng, đặt mông ngồi xuống ghế số pha: “Nhanh vậy sao? Bọn nó đã rõ cả rồi à?”
“Bà chú ý thân thể!” Tiêu Nhi vuốt ve bà cụ, nhẹ nhàng trấn an: “Bây giờ mới chỉ là lời nói từ một phía. Chúng con đối với bệnh tình của ba còn chưa nghiên cứu rõ! “Còn nghiên cứu là nghiên cứu cái gì? Cả nhà cũng đã tìm người thừa kế rồi, chắc chắn là đã rất rất nghiêm trọng chỉ sợ con cái trong nhà đều loạn cả lên.” Hoắc Tuấn Nghĩa nói với vẻ não nề. Bỗng nhiên anh ta nghĩ ra chuyện gì đó, phần chấn trở lại: “Khà khà… Thật ra như vậy cũng rất tốt, Vân Thiên thắng bé đã bị loại khỏi danh sách người thừa kế, quả thật có một chút đáng tiếc. Nhưng bây giờ tốt rồi, giờ đây có thể là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Có điều đổi sang một chỗ khác mà thôi. Chẳng trách lần đầu tiên anh gặp Vân Thiên đã cảm thấy thằng bé có khí chất của một người cầm quyền. Đây quả nhiên là trời sinh mệnh đã tốt… Ôi chao!”
Hoặc Tuấn Nghĩa còn chưa nói xong đã kêu lên thảm thiết.
Cây gậy hình đầu rồng trong bà cụ Hoắc không chút khách khi đánh vào người anh ta: “Thằng nhóc thổi, cháu rốt ruột có phải người nhà họ Hoắc không vậy? Dám nói cháu chắt của bà như thế, xem bà có đánh chết cháu không?”
Hoắc Tuấn Nghĩa không dám phản kháng, liên tục kêu gào loạn hết cả lên: “Bà, cháu nói là sự thật…
Ôi chao, cháu sai rồi, cháu sai rồi… Phong cứu anh…”
Tiêu Nhi đang vuốt ve chỗ bị thương trên người bà cụ lập tức vội vã ngăn cản: “Bà, bà bớt giận, cần thận thân thể”
Hoắc Kiến Phong cầm lấy cây gậy, đỡ bà cụ Hoặc ngồi xuống: “Anh ta từ trước đến nay nói chuyện đều không có cơ sở, bà không cần để ý đến anh ta.”
“Haizz!” Bà cụ Hoặc thở dài, buông gậy xuống, tay một phải một trái kéo Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi đến gần, nước mắt ngắn nước mắt dài cứ thế mà tuôn ra: “Phong, ba của cháu đã sớm biết chuyện cháu không phải là con ruột? Tại sao ba cháu không nói? Cũng là bởi vì ông ấy không nỡ để cháu rời xa cái gia đình này! Bây giờ ba cháu, ông ấy đã nằm trên giường bệnh, sống chết còn không biết như thế nào, cháu không thể phụ lòng ông ấy được!”
Hoắc Tuấn Nghĩa một tay rút lại xoa xoa lên chỗ đánh đau lúc nảy, mắt bỗng dưng đỏ lên.
Tiêu Nhi cúi đầu, siết chặt tay bà cụ Hoặc, mắt rươm rướm lệ: “Bà, bà yên tâm đi! Cháu đã nói cháu vĩnh viễn sẽ không quản chuyện của nhà họ Hoắc. Bà vĩnh viễn vẫn là bà của cháu và Tiêu Nhi, là bà cố của Vân Thiên.” Hoắc Kiến Phong giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt bà “Bà tin cháu đi, cho cháu thêm chút thời gian, cháu sẽ xử lý hết những chuyện này.”
“Cháu nói thật sao? Không được gạt bà đó!”
Bà cụ Hoắc nắm lấy tay anh, siết chặt, siết chặt giống như muốn bóp nát tay anh vậy rồi lại xoa xoa từng khớp xương.
Tiêu Nhi hít hít mũi, ngước mặt cười khanh khách nói phụ họa: “Bà, bà cứ yên tâm đi! Sau này cháu chính là cháu gái ruột của bà, anh ấy sẽ là chồng của cháu bà.”
Trước đây bà cụ Hoặc luôn dùng lời này để chê bai Hoắc Kiến Phong, nhưng chuyện ập tới khiến bà lắc đầu liên tục: “Không được, không được. Không chỉ một đứa, ta muốn cả hai đứa, hai đứa đều là cháu ruột của ta.”
Tiêu Nhi lòng vừa chua xót lại vừa cảm động, đưa tay ôm lấy bà cụ Hoắc và Hoắc Kiến Phong: “Được được được, hai đứa đều là ruột, chúng ta mãi mãi là người một nhà.”
“Đúng đúng đúng, mãi mãi là người một nhà!.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!