Chương 711
Hoặc Kiến Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi mắt đen sâu không thấy đáy không được tập trung lắm, bỏ qua luôn tín hiệu của bà cụ.
Lan cô cô nghiêm túc nghe, nghiêm túc nghĩ, sau đó lại nghiêm túc lắc đầu: “Cháu từng xem tư liệu của Dạ Thần rồi, cậu ấy là thương nhân lập nghiệp, sẽ cảm thấy hứng thú với những lần đầu tri IQ cao trên thương trường, với những thủ công nghệ cao theo mốt hơn.
Còn công việc của cháu thì chủ yếu liên quan đến Đông y, căn bản là chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả. Chẳng qua là, cháu nhớ vợ của cậu ấy cũng là một bác sĩ Trung y nổi tiếng, cũng có những nghiên cứu nhất định với việc nuôi trồng thuốc.
Bà ơi, nếu có cơ hội, thì phiền bà dẫn cô ấy đến đây với cháu được không? Cháu rất muốn giao lưu trao đổi với cô ấy. Nếu có thể hợp tác vậy thì càng tốt hơn.”
Lần có cô nói xong, ánh mắt tha thiết nhìn bà cụ, chợ câu trả lời của bà ấy.
Cách một cánh cửa, Hồng Nhung và Bạch Bách 1/6 Hợp đã nên cười đến mức muốn đập đầu xuống đất.
Lan cô có tính tình ngay thẳng, từ trước đến nay cứ có sao nói vậy, chỉ sợ là bây giờ bà chủ đã bị tức đến mức bị nội thương rồi
Trong phòng, bà cụ ráng nặn ra một nụ cười, qua loa miễn cưỡng nói: “Chuyện này, chỉ sợ là bà không thể tự tiện quyết định được.”
Bà còn đang trông chờ vào việc Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi ly hôn đấy, trung gian mai mối gì chứ, tuyệt đối không được!
Lan cô cô cho là bà cụ không có ý định sắp xếp công việc cho cháu của mình phải làm, cho nên dứt khoát quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, nói: “Cháu ngoan, không biết cô có cơ hội này không?”
Khóe miệng Hoắc Kiến Phong hơi nhếch lên, cười nhạt: “Đương nhiên là có, cô là bề trên, cô quyết định là được.”
Cung kính có lễ, trong như có cương.
Chi một câu thôi đã vạch rõ giới hạn giữa hai người bọn họ.
Lan cô cô thậm chí còn cảm thấy hài lòng: “Đúng vậy đúng vậy, không hổ là cháu trai cưng của bà, có tương lại đây.” 2/6 Bà cụ suốt nữa đi phun một ngụm máu ra ngoài
Đúng là tạo nghiệt mà khó trách con nhóc Lan này đã ngắn này tuổi mà không có mảnh tình nào vắt vai, đến Nguyệt Lão cũng không buộc được dây tơ hồng cho nó rồi! Chẳng khác gì khúc gỗ cả
Bà cụ bất đắc dĩ than một tiếng: “Được rồi, buổi gặp mặt hôm nay là để hai đứa nói chuyện làm quen một chút, sao tự dưng lại nói đến chuyện việc làm thế? Tô Tuyền à, cháu về trước đi, có chuyện gì thì bà tìm cháu sau.”
Lan cô cô ngượng ngùng cười làm lành: “Vâng, bà nhìn cháu đi, ngốc nghếch quả, không biết để ý tình huống gì cả. Vậy thì cháu trai, bà ơi, cháu xin phép đi trước nhé.”
Lan cô cô cười với Hoắc Kiến Phong một cái, sau đó lại vuốt vuốt tay bà cụ rồi mới cung kính đi ra khỏi phòng.
Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp nghe thấy động tĩnh bên trong thì vội vàng nẻ sang một bên Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp nghe thấy động tĩnh bên trong thi vội vàng nẻ sang một bên, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà thật sự là quá buồn cưới, các cô ấy nhịn cười khổ sở đến mức bà vai cũng rung bắn bật lên rồi, Lan có cô đi ra nhìn thấy như vậy là hiểu,
Cô ta đóng cửa lại, nhỏ giọng trách: “Lại nghe lén dùng không? Cẩn thận bà sẽ lột da hai người đấy!”
Hồng Nhung tỏ vẻ cầu xin tha thứ, chấp tay lại “Thôi mà Lan cô cô, cô tốt bụng lắm luôn ý Cầu xin cô giữ bí mật thay chúng tôi được không? Nếu không thi cô sẽ mất đi hai đứa giúp việc ngoan ngoãn xinh đẹp đây, sau này ai sẽ làm việc vặt, rồi đấm lưng mát-xa cho cô đây!”